Lục Vãn cứ thế ngắm hồi lâu. Phía còn cầu thang dẫn lên tầng, cầu thang trang trí vô cùng lộng lẫy – từng bông hồng trắng nối tiếp , giống như cả một biển hoa rực rỡ.
Lục Vãn dường như cũng đoán điều gì, cô bước từng bước lên.
Khi đặt chân lên bậc cuối cùng, phía vang lên tiếng gọi của Cố Tương Tư:
– Vãn Vãn!
Lục Vãn đầu , liền thấy Cố Tương Tư đang ôm một bó hồng thật lớn:
– Cái cho , mau cầm lấy , đó. Chắc cũng đoán , thể mang hạnh phúc cho … đang chờ ở phía !
Lục Vãn nhận lấy bó hoa, khóe mắt chút ươn ướt.
– Cảm ơn , Tương Tư!
Cố Tương Tư cũng xúc động kém. Vài ngày Hoắc Minh Kiêu đặc biệt tìm cô, nhờ cô dẫn Lục Vãn đến đây.
Bởi vì ở đây, chính là nơi Hoắc Minh Kiêu tỉ mỉ chuẩn màn cầu hôn – dành cho Lục Vãn một bất ngờ thật sự.
Dù hai giấy đăng ký kết hôn, nhưng cảm thấy vẫn thiếu một lời cầu hôn chính thức. Thứ mà khác , Vãn Vãn của cũng nhất định . Thế nên những ngày qua, Hoắc Minh Kiêu đều âm thầm bận rộn, dốc hết tâm sức chuẩn , bố trí nơi .
Để giữ bí mật, hé lộ nửa lời, chỉ nhờ Cố Tương Tư lấy cớ “ chơi” để dẫn cô tới đây.
Cũng vì ý định của Hoắc Minh Kiêu, Cố Tương Tư mới cẩn thận chọn cho Lục Vãn bộ váy xinh , còn giúp cô trang điểm. Đây là việc hệ trọng cả đời, tất nhiên thật lộng lẫy.
Ôm bó hồng trong tay, Lục Vãn bước lên, ngay lập tức thấy Hoắc Minh Kiêu đang đó.
Bên cạnh là một bức điêu khắc – hai nắm tay .
Dù quá tinh xảo, nhưng chỉ thoáng cũng nhận ngay, đó chính là Lục Vãn và Hoắc Minh Kiêu.
Đây là tác phẩm do chính tay Hoắc Minh Kiêu chạm khắc. Anh vốn dân chuyên, nhưng thể làm đến mức , là vô cùng đáng quý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/sau-ly-hon-hoac-tong-truy-the-hoac-minh-kieu-luc-van/chuong-1377-cau-hon.html.]
Lục Vãn đàn ông mặc vest chỉnh tề mặt. Hôm nay diện âu phục, tóc chải gọn gàng, nghiêm túc đến từng chi tiết – rõ ràng chuẩn kỹ.
Người đàn ông , mà dám lừa cô rằng hôm nay bận việc công ty, nhiều việc làm!
là đồ gian xảo!
Khi thấy Lục Vãn bước gần, Hoắc Minh Kiêu lập tức quỳ một gối xuống.
Trong tay là một chiếc nhẫn.
Anh cất giọng trầm ấm:
– Vãn Vãn, hôm nay nhờ Tương Tư hẹn em ngoài, thật là vì gặp em. Vãn Vãn, mặc dù chúng kết hôn , nhưng vẫn thiếu em một lời cầu hôn thật sự.
– Trước đều là của , là trân trọng, để lãng phí bao thời gian giữa chúng . Quãng thời gian qua, chúng cùng trải qua nhiều chuyện, thậm chí là sinh tử. Anh sớm xác định cả đời chỉ cùng em. Vãn Vãn… em đồng ý lấy ?
Lục Vãn thật sự ngờ Hoắc Minh Kiêu bày màn , cô đàn ông đang quỳ một gối mặt, nhịn bật .
– Anh ngốc lắm, Hoắc Minh Kiêu. Nếu như em đồng ý thì ? Chẳng lẽ cùng em ly hôn ?
– Tuyệt đối thể! – Anh trả lời chút do dự.
Lục Vãn :
– Thế thì . Vả … làm gì ai kết hôn xong mới cầu hôn như chứ!
Hoắc Minh Kiêu nghiêm túc:
– Đó là của . Khi đăng ký kết hôn, quá nôn nóng. Dù em là vợ , nhưng vẫn chính miệng em đồng ý gả cho . Những điều vốn dĩ là còn nợ em, từng chút một trả .
Ôm bó hồng trong lòng, Lục Vãn mỉm :
– Hoắc Minh Kiêu, chẳng nợ em gì cả. Nếu định về quãng thời gian khi chúng ly hôn, thì cần tự trách xin nữa. Chuyện đó qua . Hơn nữa, cũng từng phản bội em, thì lấy chuyện nợ nần ?