“Được thôi.” Zero đồng ý ngay.
Hắn cũng nếm thử tay nghề nấu nướng của Lục Vãn. Trước đây, Lục Vãn nhiều nấu cơm cho Hoắc Minh Kiêu, mà thì từng hưởng qua đãi ngộ như .
Giờ đây, bất cứ việc gì liên quan đến Hoắc Minh Kiêu, Zero đều cạnh tranh, thậm chí còn chiếm lấy. Chỉ cần Lục Vãn từng làm cho Hoắc Minh Kiêu, cũng trải qua một .
“Vậy chúng ? Về chỗ ở ?” Lục Vãn thăm dò.
Điều cô mong nhất lúc chính là nhanh chóng rời khỏi nơi , tìm đến một chỗ ít hơn. Như , những dân vô tội xung quanh mới thể an .
“Đi theo .”
Zero dẫn cô thẳng tới một nhà hàng gần đó.
Nhân viên phục vụ bước :
“Thưa ngài, hai vị khách dùng bữa ạ?”
Zero lạnh nhạt đáp:
“Gọi chủ của các đây.”
Thấy khó đối phó, nhân viên vội vã gọi quản lý.
Quản lý , Zero chỉ thì thầm vài câu bên tai. Sắc mặt quản lý lập tức tái xanh, vội hạ lệnh cho nhân viên đóng cửa, tạm ngừng kinh doanh.
Những vị khách còn thấy đều hoảng sợ, vội vàng trả tiền chạy .
Quản lý dẫn Zero và Lục Vãn tận bếp, bảo các đầu bếp ngừng việc, cung kính làm động tác mời.
Zero đầu Lục Vãn, ánh mắt như hàm ý:
“Ảnh, nơi giao cho em. Toàn bộ nhà bếp , em quyền điều khiển.”
Lục Vãn thoáng sững . Cô vốn nghĩ sẽ dẫn về chỗ ở, nào ngờ vẫn quanh quẩn trong khu trung tâm thương mại, nơi qua tấp nập.
“Hay là đừng ở đây, cùng về chỗ ở nhé, ở ?” Lục Vãn thử thuyết phục.
“ đói , một giây cũng chờ . Tôi ăn đồ em nấu ngay bây giờ, Vãn Vãn, ở đây , ?”
Dù ngoài miệng hỏi ý kiến, nhưng so với Hoắc Minh Kiêu từng tôn trọng cô, Zero hề cho cô lựa chọn.
Lục Vãn quan sát xung quanh, cân nhắc một lát, khẽ gật đầu:
“Được, thì ở đây .”
Cô liền bắt tay chuẩn .
Ở một phía khác, Hoắc Minh Kiêu cũng tới J thị. từ lúc Lục Vãn bước J thị, tất cả dấu vết của cô đều biến mất.
Hoắc Minh Kiêu cau mày:
“Gọi là biến mất là ? Người sống thể biến mất ?”
Trợ lý Tống Hồi báo cáo:
“Tín hiệu J thị dường như chặn. Chúng thể định vị xe của phu nhân. Tôi liên lạc với cục cảnh sát J thị để hỗ trợ tra xét, lẽ cần thêm chút thời gian.”
Hoắc Minh Kiêu vốn giữ cách để phát hiện, nhưng ngờ Lục Vãn mất tung tích. Tim nặng trĩu — liệu bây giờ cô an ?
Vãn Vãn thông minh, chắc chắn sẽ tìm cách kéo dài thời gian, bảo vệ bản . thể chỉ chờ.
“Bao lâu?” Hoắc Minh Kiêu gằn giọng.
“Có lẽ cần hai mươi phút.”
“Hai mươi phút quá lâu.” Hắn c.ắ.n răng.
“Người mà sắp xếp ? Có đến kịp ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/sau-ly-hon-hoac-tong-truy-the-hoac-minh-kieu-luc-van/chuong-1301-cuu-mang-co-nguoi-giet-nguoi-roi.html.]
“Đang đường, sắp đến J thị.”
“Bùi Cảnh Xuyên thì ?”
“Có lẽ vài phút nữa sẽ tới chỗ .”
“Ừ. Tôi sẽ tự tìm . Cậu nhanh chóng phá giải hệ thống tín hiệu, đồng thời giám sát chặt bộ giao thông trong J thị. Chỉ cần phát hiện bóng dáng Lục Vãn hoặc Zero, báo ngay cho .”
Hoắc Minh Kiêu ép bản giữ bình tĩnh. Lúc tuyệt đối rối. Một khi tâm loạn, sẽ càng khó tìm cô.
Hắn ở nơi Lục Vãn biến mất cuối — ngay tại ngã tư.
Dựa bản đồ, phân tích hướng di chuyển khả năng nhất của cô.
, ở cách đó xa, một phụ nữ đang âm thầm theo dõi, s.ú.n.g trong tay nhắm thẳng đầu .
Ánh mắt An Hạ chứa đầy sát ý.
Đây là nhiệm vụ mà sư phụ giao cho cô. Khi Hoắc Minh Kiêu bám theo Lục Vãn, Zero sớm nhận .
Zero ngăn cản, mà ngược , lợi dụng cơ hội để g.i.ế.c c.h.ế.t Hoắc Minh Kiêu. Như thế, Lục Vãn sẽ vĩnh viễn còn vướng bận gì, và chỉ thể thuộc về .
An Hạ lặng lẽ giương súng, ngón tay siết chặt cò. Trong đầu cô chỉ một ý nghĩ: chỉ Hoắc Minh Kiêu, mà ngay cả Lục Vãn, cũng c.h.ế.t.
Chỉ khi Lục Vãn c.h.ế.t , sư phụ mới thể buông bỏ cô .
Cho dù khi tay sẽ khó thoát khỏi cái c.h.ế.t, An Hạ cũng màng. Đổi một mạng lấy một mạng — đáng giá.
“Pằng!”
Tiếng s.ú.n.g xé gió rít lên.
Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc , Hoắc Minh Kiêu dường như cảm nhận nguy hiểm. Cơ thể nghiêng sang một bên, viên đạn sượt qua cánh tay, xuyên thủng biển báo kim loại gần đó.
Lực va chạm mạnh đến mức, tấm biển đục thành một lỗ.
Người đường thấy âm thanh lập tức thất kinh:
“Đó… đó là tiếng súng?”
“Cứu mạng! Có b.ắ.n g.i.ế.c!”
Đám đông ngay lập tức hỗn loạn.
Hoắc Minh Kiêu lạnh lùng về hướng viên đạn b.ắ.n tới, quả nhiên, thấy An Hạ.
Khuôn mặt đến tám phần giống Lục Vãn, nhưng ánh mắt, khí chất khác biệt — dù phẫu thuật giống đến , cũng thể trở thành Lục Vãn.
“An Hạ, quả nhiên là cô.”
An Hạ lộ diện nhưng hề ý dừng tay, ngược càng điên cuồng bóp cò.
“Pằng! Pằng! Pằng!”
Tiếng s.ú.n.g vang liên tiếp, khiến đám đông gào thét kinh hoàng.
Hoắc Minh Kiêu hạng dễ đối phó. Hắn phản ứng cực nhanh, thủ mạnh mẽ, né tránh từng phát đạn, đồng thời rút s.ú.n.g phản kích.
Nếu An Hạ di chuyển linh hoạt, cô trúng đạn từ lâu.
Trận đấu s.ú.n.g nổ ngay giữa phố xá đông .
Mọi sợ hãi kêu gào:
“Á!”
“Có g.i.ế.c !”
“Mau báo cảnh sát! Cứu mạng, mang s.ú.n.g b.ắ.n loạn!”