Lục Vãn : “Tắm còn đơn giản , tìm giúp tắm thôi.”
“Ai cơ? Hoắc Minh Kiêu ngày nào cũng bận đến mức chẳng thấy bóng , Lục bác sĩ thì phù hợp, Hoắc Minh Kiêu chắc sẽ g.i.ế.c . Tiểu Bảo thì còn quá nhỏ, còn tự rửa, làm rửa cho .”
Ngó quanh ngó quất, thấy họ chỉ mấy thôi.
Cảnh tắm rửa bất ngờ lóe lên trong đầu Giang Mạn Mạn, tay cô run rẩy, vô tình chạm vết thương lưng Bùi Cảnh Xuyên.
“Ích…” Bùi Cảnh Xuyên nhịn , hít một lạnh.
Giang Mạn Mạn gây chuyện, vội vàng : “Xin , xin , cố ý .”
Gương mặt cô đỏ bừng, Bùi Cảnh Xuyên cũng nghĩ đến điều gì đó, kinh ngạc : “Lục Vãn, cô định để cô giúp tắm chứ? Không , tuyệt đối !”
Anh vốn là chính trực, gọi một cô bé nhỏ giúp tắm là chuyện gì !
Bùi Cảnh Xuyên tuyệt đối thể đồng ý, chỉ cần nghĩ tới cảnh đó, nổi da gà.
Lục Vãn suýt nữa vỗ đầu : “Anh nghĩ gì thế? Mơ tưởng thôi , Giang Mạn Mạn nhà thể tắm cho . Hoắc Minh Kiêu bận, nhưng còn bạn Phó Viêm nữa , bạn mà, lúc dùng là đúng , gọi Phó Viêm tới là mà.”
“Ồ, suýt quên Phó Viêm .” Bùi Cảnh Xuyên mới nhớ còn Phó Viêm .
Anh lập tức cầm điện thoại gọi cho Phó Viêm, nhưng Giang Mạn Mạn vẫn đang băng bó vết thương cho , mặc dù gì, nhưng gương mặt cô đỏ lên.
“Mạn Mạn, tới chỗ vết thương khác , chỗ nếu bôi nữa thì thuốc sẽ quá dày, phí lắm.” Lục Vãn thấy Giang Mạn Mạn vẫn còn lóng ngóng ở vết thương đó, nhịn nhắc nhở.
“Á?” Giang Mạn Mạn như con hươu hoảng sợ, vội vàng : “Xin , xin , để ý.”
Lục Vãn tất nhiên thấy má Giang Mạn Mạn đỏ lên, nghĩ rằng thể để Giang Mạn Mạn và Bùi Cảnh Xuyên tiếp xúc nhiều, nếu hai thực sự nảy sinh tình cảm, đến lúc đó như Phù Ninh Lạc, tổn thương sẽ là Giang Mạn Mạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/sau-ly-hon-hoac-tong-truy-the-hoac-minh-kieu-luc-van/chuong-1064-tim-nguoi-giup-cau-tam.html.]
Lục Vãn đưa tay, định nhận lấy thuốc từ tay Giang Mạn Mạn.
“Để làm thôi.”
Giang Mạn Mạn đưa thuốc cho Lục Vãn, hiểu nhầm ý cô, còn : “Lục Vãn, chị thấy ngốc ?”
“Không , Mạn Mạn nhà ngốc chứ, chỉ là thấy Bùi cảnh sát cử động như con giun, sợ khó chịu, nhanh bôi thuốc cho , cũng mau tìm bạn thôi.”
Việc bôi thuốc với Lục Vãn thật quá đơn giản.
Chỉ vài động tác, Lục Vãn bôi thuốc xong cho Bùi Cảnh Xuyên, chỉ là cô thô ráp một chút.
Thực Lục Vãn cũng là thể nhẹ nhàng, nhưng kiểu nhẹ nhàng còn tùy đối tượng.
Băng bó vết thương, Bùi Cảnh Xuyên dậy.
Vết thương ở lưng, ảnh hưởng đến , qua vài ngày nghỉ dưỡng, hành động bình thường vấn đề gì, nên xe tìm Phó Viêm.
Anh còn gọi điện cho Phó Viêm, bên đó cằn nhằn: “Ban ngày gọi tắm cho , bệnh ?”
“Tôi thể đợi nổi một giây, , lưng ngứa khủng khiếp!”
Vả tự lau cũng với tới, nếu thì gấp gáp tìm Phó Viêm thế .
“Cậu chịu ? Tôi vẫn ở công ty mà.” Phó Viêm .
Bùi Cảnh Xuyên đáp: “Vậy về , đang đường tới nhà , nếu về, sẽ với bố là bạn gái, xem họ làm phiền mỗi ngày, bắt dẫn bạn gái về nhà .”
Phó Viêm nghiến răng: “Cậu đúng là ác!”