“Báo cảnh sát? Cảnh sát quản chuyện nuôi nhân tình ? Không sợ mất mặt thì cứ !
Ngày mai chuẩn xong đồ, sáng tới đón, chúng ly hôn! Những gì cô hứa cho thì làm luôn một thể!”
Tôi về nhà, sơ qua kết quả cho bố .
Họ cũng phản ứng gì lớn, dường như sớm đoán sẽ như .
Tôi trở về phòng, cảm thấy ngột ngạt.
Mẹ vẫn luôn đang ở cữ, gặp gió, nên kiên quyết cho mở cửa sổ.
bao nhiêu .
Nghĩ một lát, bước thẳng tới bên cửa sổ, xoay tay vặn mở.
Ngay lúc đó, phía vang lên một tiếng kêu thất thanh.
Mẹ ôm chặt lấy eo , phịch xuống đất.
“Con gái, con nghĩ quẩn ! Phương Lê, con dại dột thế !”
Mẹ vẫn kêu , định giải thích thì bố cũng lao , siết chặt lấy cánh tay , một lời.
Lòng bàn tay ông ướt đẫm mồ hôi.
“Phương Lê, sống con, bố xin con đấy! Ly hôn thì ly hôn, bồi thường thì bồi thường, rời khỏi Trương Văn Tân là con sống nổi nữa ?
Chẳng chỉ là một thằng đàn ông thôi , con dại dột thế!
Chúng tự nuôi đứa nhỏ, bố lương hưu, chúng sẽ nuôi nó, Lê Lê !
Mẹ thể mất con, con của con cũng thể mất !
Lê Lê, sống thì mới tìm sự thật, c.h.ế.t thì chẳng còn gì cả!
Chúng sẽ chuyển nhà, rời khỏi thành phố , bắt đầu từ đầu, ?
Mẹ xin con, đừng bỏ , ? Xin con đấy!”
Bố cũng nước mắt giàn giụa, run rẩy, nhưng đôi tay đang níu lấy thì vẫn siết chặt, buông.
Tôi thể kìm nữa, ôm chặt bố lòng.
“Bố, … con xin , thật sự xin ! Con sẽ sống , nhất định sẽ sống !”
Ba chúng ôm lâu.
Khi bình tĩnh , vẫn yên tâm, liền gọi thợ đến đặt làm song chắn cho bộ cửa sổ.
Tôi , nghĩ thấy, con lớn lên thì cũng cần thiết, nên ngăn cản nữa.
Trải qua chuyện , đầu óc càng trở nên tỉnh táo hơn.
Tôi còn bố yêu thương , còn cô bạn luôn ở bên, và còn con trai nữa.
Tôi nhiều yêu thương như , nhất định sẽ vượt qua !
Ngày thứ mười một khi sinh con, cùng Trương Văn Tân làm thủ tục ly hôn.
Trước khi tới cục dân chính, đề nghị làm thủ tục sang tên nhà và xe , vì thủ tục sang tên cho vợ chồng thì nhanh đỡ tốn.
Anh đưa tới phòng quản lý nhà đất , nộp hồ sơ xong tới một tiếng rưỡi là lấy giấy chứng nhận quyền sở hữu mới.
Tiếp đó tới phòng quản lý xe, nộp hồ sơ, làm thủ tục, đầy một tiếng là lấy giấy đăng ký xe mới.
Xong hai việc , sắc mặt Trương Văn Tân mới hòa hoãn hơn đôi chút.
Buổi trưa, chúng tùy tiện tìm một quán ăn nhỏ ăn qua loa.
Anh câu nào, chỉ cúi đầu chơi điện thoại.
Tôi , bỗng cảm thấy mặt xa lạ vô cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/sau-khi-sinh-con-chong-toi-de-nghi-ly-hon/chuong-4.html.]
Như thể chồng từng lo lắng, nâng niu, chiều chuộng hết mực ngày nào… chỉ là một khác .
Tôi vẫn kìm mà hỏi:
“Trương Văn Tân, từ lúc em sinh con tới giờ mới 11 ngày… thật sự còn yêu em chút nào ?”
Anh ngẩng mắt lên, chỉ xoay màn hình điện thoại về phía :
“Số tài khoản ngân hàng của , tiền bồi thường chuyển đây.”
Ở cục dân chính, cán bộ liên tục nhắc rằng khi còn trong thời kỳ cho con bú, chồng quyền đơn phương ly hôn.
Tôi giải thích giải thích rằng là chủ động đề nghị, họ mới chịu làm thủ tục, chỉ chờ hết 30 ngày “thời gian suy nghĩ” là nhận giấy chứng nhận ly hôn.
Ra khỏi cục dân chính, Trương Văn Tân lái chiếc xe sang tên phóng .
Thì sáng nay đến đón chỉ để tiện làm việc.
Mọi thứ xong xuôi, thậm chí nghĩ đến chuyện đưa về, dù đây mới là ngày thứ 11 sinh.
Anh … thật sự từng yêu ?
Tôi lặng một lúc, bắt taxi thẳng đến đồn công an.
Người tiếp là một nữ cảnh sát trung niên họ Lưu.
Chị kiên nhẫn kể hết chuyện, ánh mắt đầy phức tạp :
“Cô Phương, cô đang làm gì chứ? Cô hiểu báo án giả cũng là vi phạm pháp luật.”
“Tôi ! Và chắc chắn làm gì, làm gì!
Tôi cần sự giúp đỡ của các , dù mất bao lâu cũng làm rõ rốt cuộc chuyện xảy thế nào!”
Tôi mang cả tập hồ sơ về nhà, với bố rằng chuyện xong.
Bố tờ giấy tiếp nhận hồ sơ vụ án mà tin mắt .
“Bố, con thật sự từng làm gì sai! Con sẽ bỏ cuộc trong việc tìm sự thật, nhưng cũng sẽ để bản cuốn mãi , bố yên tâm!”
Bố ôm chầm lấy :
“Con gái của bố, con chịu khổ . Bố sai … bố nên nghi ngờ con, càng nên nổi giận với con! Bố… bố xin con nhiều lắm!”
Không cần xin , bố yêu quý của con.
Cảm ơn vì luôn ở bên con!
Tôi đưa thông tin của con cơ sở dữ liệu gene, tuy hy vọng mong manh nhưng một ngày nào đó thể tìm cha ruột của đứa bé.
Cuộc sống dần trở quỹ đạo bình thường.
Mẹ bắt im giường, cho làm gì, bắt ở cữ đủ một tháng.
Những họ hàng, bạn bè đến xem chuyện cũng dần ít .
Trên mạng, tin tức nóng cũng những câu chuyện mới thế.
Thấy , chuyện dù tệ đến mấy cũng thể chống thời gian!
Thế nhưng vẫn thỉnh thoảng nghĩ… rốt cuộc đứa bé lai đến trong bụng bằng cách nào.
30 ngày trôi qua nhanh, cũng hết thời gian ở cữ, liền tới cục dân chính nhận giấy chứng nhận ly hôn.
Lúc , Trương Văn Tân còn chút dáng vẻ suy sụp đau buồn nào nữa.
Anh … đầy khí thế, như thể đang ở thời kỳ đỉnh cao.
“Trương Văn Tân, hối hận vì từng quen em ?” – thẳng hỏi.
Có lẽ cảm thấy chuyện kết thúc, đầy quái dị:
“Phương Lê, em là một phụ nữ ! Sao hối hận vì quen em chứ, vui mừng còn kịp !”
Anh bỏ , còn trong lòng thì gieo một hạt giống nghi ngờ.