Sao Chổi Nông Gia: Mang Không Gian Đi Làm Giàu - Chương 276

Cập nhật lúc: 2025-11-10 07:45:41
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Tâm Nguyệt cắn chặt môi, trong lòng dâng lên một cỗ nhục nhã.

Rõ ràng ngôi vị Vương phi nên là của nàng, rõ ràng nên hành lễ với nàng là Lục Đào An.

Giang Tâm Nguyệt nhanh chóng hành lễ với Lục Đào An, cuối cùng, liếc Tiêu Vân Mặc bên cạnh Lục Đào An, nhếch môi :

“Tâm Nguyệt quyến rũ Vương gia, chỉ sự thật mà thôi. Chiến Vương phi, kiếp , ngươi chỉ vận khí hơn , đoạt một bước Vương gia, nếu ngươi, bên cạnh Vương gia bây giờ đáng lẽ !”

“Hỗn xược!”

Lục Đào An chỉ cảm thấy mắt tà áo mực bay phất phới, đó thấy Giang Tâm Nguyệt Tiêu Vân Mặc đánh ngã xuống đất.

Giang Tâm Nguyệt đưa tay ôm má, vẻ mặt thể tin nổi Tiêu Vân Mặc, bằng một nụ khó hiểu, đó từ đất bò dậy.

“Vương gia, kích động làm gì? Dù đánh c.h.ế.t Tâm Nguyệt, Tâm Nguyệt vẫn câu đó, chúng từng kiếp , cho dù thừa nhận thế nào, đây cũng là sự thật tồn tại.”

Giang Tâm Nguyệt xong, ánh mắt đầy khiêu khích liếc Lục Đào An, đến bên cạnh Tiêu Vân Mặc, ghé sát tai , thở thở như lan : “Lúc đó ngày ngày quấn quýt bên , còn gọi là phu nhân nữa.”

lúc nàng dứt lời trêu chọc đó, ngờ, một bàn tay lớn đột nhiên xuất hiện nơi cổ nàng, kẹp chặt nàng như gọng kìm sắt.

“Ư….” Bàn tay càng siết càng chặt, Giang Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy lượng khí phổi ngày càng ít, cho đến khi hai chân dần rời khỏi mặt đất.

Nàng đột nhiên chút sợ hãi, vẻ mặt kinh hoàng Tiêu Vân Mặc.

Chỉ thấy Tiêu Vân Mặc ánh mắt âm trầm, sắc mặt u ám từng thấy.

Ngay cả Lục Đào An cũng khỏi giật , nàng từng thấy Tiêu Vân Mặc thật sự tức giận.

lúc Giang Tâm Nguyệt tưởng sắp chết, đột nhiên quát lớn, “Buông nàng !”

Tạ Quảng Đình thấy cảnh tượng mắt, kinh hãi đến mức tim như nhảy khỏi lồng ngực.

Tiêu Vân Mặc làm như thấy, thấy Giang Tâm Nguyệt bóp đến sắp trợn trắng mắt, lúc mới đột ngột buông tay.

Tạ Quảng Đình vội vàng xông tới đỡ lấy Giang Tâm Nguyệt đang mềm nhũn .

Giang Tâm Nguyệt ho khan mấy tiếng mới thở .

Lúc thấy giọng lạnh lùng của Tiêu Vân Mặc vang lên đỉnh đầu nàng,

“Ngươi còn mặt mũi nhắc đến kiếp ?

Ngươi cứu về , lập tức cứu chữa cho , mà đến bốn năm ngày , khi mắt đau chịu nổi, ngươi mới sai một hạ nhân tùy tiện tìm một lang trung tới.

Lang trung đó là một kẻ nửa mùa, căn bản giải độc mắt của , còn bôi thuốc, chỉ đơn giản băng bó qua loa, khiến mắt mù cả đời.

Còn là vì trúng cổ mới gọi ngươi là phu nhân, lúc đó vì trúng cổ nên mới tưởng ngươi là thích, mới quấn quýt bên ngươi, mà đó ngươi cũng chê là một kẻ mù lòa, lúc mới chạy đến vòng tay của Tạ Quảng Đình.

Lúc đó, ám vệ của ngoài tìm , đều ngươi chặn .

Bởi vì Giang Thanh Hà phát hiện , nàng lệnh cho ngươi làm như .

Mục đích là làm một kẻ mù lòa cả đời, ngươi liền lời nàng mà làm theo.

Nếu ngươi để những ám vệ đó tìm , tìm thầy thuốc giỏi nhất để chữa mắt cho , cũng sẽ mù cả đời.”

Tiêu Vân Mặc cúi xuống, lạnh với nàng một tiếng, “Sau , nghĩ ngươi rốt cuộc cứu , liền coi ngươi như ân nhân mà bảo vệ ngươi một đời, ân tình đó của ngươi sớm báo đáp .”

Trên ngọn núi phía , khi thương, đúng lúc Nguyên Bảo ngoài tìm nước, Giang Tâm Nguyệt đưa về, Nguyên Bảo trở về thấy , tìm khắp nơi cũng thấy.

Chàng đang nghĩ, nếu nàng đưa về, Nguyên Bảo sẽ liên hệ với Tiêu phủ, mời thầy thuốc giỏi nhất đến chữa mắt cho , cũng sẽ mù cả đời.

may mắn , kiếp , Đào An cứu , tận tâm chăm sóc còn giúp chữa khỏi mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/sao-choi-nong-gia-mang-khong-gian-di-lam-giau/chuong-276.html.]

Lục Đào An kinh ngạc, ngờ nhớ kiếp .

Giang Tâm Nguyệt càng kinh hãi trợn tròn mắt, nàng cũng ngờ, Tiêu Vân Mặc nhớ , hơn nữa còn nhớ chi tiết đến .

Ngay cả việc nàng cố ý để ám vệ của tìm thấy , cũng .

Tiêu Vân Mặc xong nàng thêm một cái nào nữa, mà đỡ Lục Đào An rời .

Giang Tâm Nguyệt còn thu vẻ mặt kinh ngạc, Tạ Quảng Đình bên cạnh nàng tát mạnh một cái.

Giang Tâm Nguyệt đầu giận dữ trừng mắt y, “Tạ Quảng Đình, ngay cả ngươi cũng dám đánh ? Ngươi bây giờ ngươi còn phận gì, còn tư cách gì để đánh . Nhớ kỹ phận của ngươi, bây giờ ngươi chẳng qua chỉ là con của một tội nhân!”

“Giang Tâm Nguyệt, thế nào nữa, ngươi vẫn là thê tử cưới của ! Ngươi còn hổ dây dưa với Tiêu Vân Mặc, trong mắt ngươi còn ?”

Đối mặt với chất vấn của Tạ Quảng Đình, Giang Tâm Nguyệt lạnh một tiếng.

“Cái gì mà thê tử cưới, bây giờ sẽ tìm Tạ lão thái quân thoái hôn là , chúng cũng nên sớm kết thúc !”

“Ngươi!” Tạ Quảng Đình giận thể kiềm chế.

Giang Tâm Nguyệt trực tiếp tìm Tạ lão thái quân.

Một kẻ mất ngôi vị Thế tử, nàng cần y làm gì?

Cả Tiêu Vân Mặc nữa, đừng tưởng cứ thế thể thoát khỏi nàng.

Nàng còn cách đó nữa.

Trên yến tiệc, Tiêu Vân Mặc cùng Lục Đào An bao lâu, Nguyễn thị tới, bảo một bên chuyện.

Tiêu Vân Mặc đành dậy, hai đến một hành lang.

“Có chuyện gì thì nhanh , là thọ thần của lão thái quân, cứ vắng mặt mãi cũng .”

Nguyễn thị vẻ mặt đau lòng , “Mặc nhi, con vẫn còn giận Nương ?”

Tiêu Vân Mặc lạnh như băng, “Không .”

“Làm thể ? Một hai tháng nay, con từng đến đây một , ngay cả khi đến Vương phủ tìm con, con cũng cho .”

Nguyễn thị thấy dáng vẻ của , thất vọng đến mức bật nức nở, “Mặc nhi, tại con thể thông cảm cho Nương?

Tâm của Nương cũng là m.á.u thịt, Quảng Đình dù cũng lớn lên bên cạnh Nương, Nương nuôi y hai mươi mấy năm, làm thể một chút tình cảm nào với y?

Bao nhiêu năm nay trong lòng Nương cũng nhớ thương con!

Chẳng lẽ con nhất định để Nương từ bỏ y, để tâm ý yêu con trai của ?”

Tiêu Vân Mặc lạnh nhạt nàng, giọng càng lạnh hơn, “Hầu phu nhân nghĩ nhiều , nghĩ . Ta Tướng quân phu nhân làm Nương đủ . Còn như yêu đứa con trai nào, quản .”

Nguyễn thị lời của đ.â.m lòng đau nhói, đôi mắt đỏ ngầu.

Đứa con trai nàng mang nặng đẻ đau mười tháng, đến bây giờ gọi khác là Nương, chịu gọi nàng một tiếng Nương, và thiết với nàng như Tạ Quảng Đình.

Tiêu Vân Mặc ánh mắt lạnh lẽo, “Bên yến tiệc vẫn tan, qua đó.”

Không đợi Nguyễn thị mở lời, Tiêu Vân Mặc trực tiếp bước nhanh rời .

Nhìn bóng lưng cao lớn xa cách của con trai, Nguyễn thị chỉ cảm thấy lòng đau như cắt, vịn lan can, bật nức nở.

Lúc , Giang Tâm Nguyệt tới, nàng đỡ Nguyễn thị, “Phu nhân, chứ?”

Nguyễn thị lắc đầu, Giang Tâm Nguyệt tiếp, “Phu nhân, chẳng lẽ từng nghĩ, tại con trai nhận ?”

Loading...