Sao Chổi Nông Gia: Mang Không Gian Đi Làm Giàu - Chương 259
Cập nhật lúc: 2025-11-10 02:08:11
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiêu Vân Mặc thẳng , “Chuyện mà nàng cũng đoán .”
Lục Đào An đặt cuốn sách trong tay sang một bên,
“Chuyện gì khó khăn ? Hầu phủ rộng lớn như , thứ duy nhất khiến tranh giành, ngoài vị trí còn gì nữa? Giống như thuở xưa, thất lạc, e rằng cũng đều vì vị trí đó mà ?
Muốn điều tra cũng dễ, ai là lợi, đó thể chính là kẻ , hoặc là kẻ đó.”
Lục Đào An , nhỏ giọng :
“Ta trong lòng chút khó chịu, kỳ thực bận tâm đến ngôi Thế tử đó, dù phận Vương gia cũng bận tâm, điều bận tâm chỉ là họ thực sự quan tâm đến .
chúng trở về, cũng thấy , cả cái Hầu phủ , e rằng đều tìm một ai thật lòng quan tâm đến , mỗi trong họ đều chỉ quan tâm đến những thứ liên quan mật thiết đến bản .
Có lẽ ban đầu trong lòng họ cũng , nhưng thể mất tích hơn hai mươi năm, tình cảm của họ dành cho cũng dần phai nhạt, giống như đối với họ .”
Tiêu Vân Mặc gật đầu, “Vẫn là nàng hiểu nhất. Nương , kỳ thực trong lòng vẫn , chỉ là… vẫn luôn là Tạ Quảng Đình ở bên cạnh nàng , nên trong lòng nàng mới thiên vị Tạ Quảng Đình thôi, trách nàng .”
Lục Đào An đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy lòng, thở dài một tiếng,
“Muốn thì cứ , sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Ta , kỳ thực Nương ruột thịt của yêu thương nhiều hơn một chút. Dù cũng là lẽ thường tình của con , ai mà chẳng mong cha Nương yêu thương , chỉ tiếc rằng, cha Nương nào cũng nhất định yêu thương con cái của .”
Tiêu Vân Mặc ngẩng đầu, nàng, “Nàng thật sự an ủi ?”
“Đương nhiên. Chàng bây giờ chẳng đang khó chịu ? Ta hiểu mà.”
Ánh mắt Tiêu Vân Mặc di chuyển xuống, đôi môi mọng nước của nàng, “Nếu nàng dùng nơi đây an ủi , thì càng hơn, như tâm trạng sẽ hơn nhiều.”
Lục Đào An thấy ánh mắt chút u ám, vội vàng đẩy mạnh .
“Đang yên đang lành, nghĩ ? Cất mấy thứ ý nghĩ dơ bẩn trong đầu . Đây là Hầu phủ, bao nhiêu đôi mắt đang chằm chằm chúng đó.”
Tuy trong lòng nàng chấp nhận Tiêu Vân Mặc, cùng thật sự trở thành vợ chồng, nhưng đây là Hầu phủ, nhà riêng của họ, làm mà tự nhiên .
Nếu Tiêu Vân Mặc đòi hỏi nàng ở đây, nàng một vạn cũng đồng ý.
Tiêu Vân Mặc giọng trầm thấp, chút khàn khàn, “Nàng nghĩ ? Ta chỉ nàng hôn một chút, như trong lòng sẽ dễ chịu hơn. Ta đương nhiên đây là Hầu phủ, bảo làm chuyện đó ở đây, cũng thoải mái.”
Nói ánh mắt Tiêu Vân Mặc sáng lên, “Hay là, ngày mai chúng về Vương phủ nhé? Chỉ cần ở Vương phủ, ở nhà riêng của chúng , nàng là thể…?”
Hắn cùng nàng thật sự trở thành vợ chồng.
Lục Đào An khẽ đẩy một cái, “Tránh , càng ngày càng đà lấn tới , hôn , mau lên! Không hôn thì ngủ đây.”
“Hôn hôn hôn! Ta đương nhiên hôn!” Tiêu Vân Mặc lời còn dứt, cúi xuống hôn lên đôi môi hồng mọng nước quyến rũ của nàng.
Thơm và mềm mại, kìm nhiều hơn, bàn tay to lớn xương xẩu, rõ ràng đường gân một cách kiểm soát vuốt ve gáy nàng, ấn nàng gần hơn nữa.
Nghe thấy thở dần gấp gáp, Lục Đào An sợ sẽ t.ì.n.h d.ụ.c trỗi dậy ở đây, đến lúc đó khó mà thu xếp , vội vàng đẩy .
Quả nhiên thấy ánh mắt u tối, hình như còn một thứ gì đó chạm nàng.
Lục Đào An bất lực thở dài một tiếng, cứ thích tự hành hạ ?
Rõ ràng ở đây , còn cứ tự châm lửa cho .
Cũng thứ thường xuyên mặc kệ như , liệu hỏng mất .
“Chàng tắm nước lạnh , như lẽ sẽ dễ chịu hơn một chút.”
Tiêu Vân Mặc kìm khẽ chạm môi lên má nàng một cái, lưu luyến ôm lấy nàng, “Hay là, Vương phi cùng Bổn vương nhé.”
“Đáng ghét! Đáng ghét c.h.ế.t !” Lục Đào An đẩy mạnh một cái, Tiêu Vân Mặc lúc mới thu liễm một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/sao-choi-nong-gia-mang-khong-gian-di-lam-giau/chuong-259.html.]
Tuy nhiên, tối nay nàng cũng nên tắm rửa , “Chàng bảo hạ nhân mang nước , tắm!”
Vừa nàng tắm, cả đôi mắt Tiêu Vân Mặc đều sáng rực như ngàn rơi .
“Vậy sắp xếp! Chờ nàng tắm xong Bổn vương sẽ tắm!”
Sau đó gọi hạ nhân mang nước , Tiêu Vân Mặc thử nhiệt độ nước cho nàng, còn đích rải cánh hoa , thứ chuẩn xong xuôi, lúc mới để nàng tắm.
“Có cần Bổn vương cởi y phục giúp Vương phi ? Bổn vương thích cung phụng Vương phi.”
“Tránh !” Lục Đào An kìm lườm một cái.
Tên lúc nào cũng nghĩ cách chiếm tiện nghi của nàng.
“Chàng ngoài , Bổn Vương phi tắm.”
Tiêu Vân Mặc trực tiếp từ chối, “Không , bên ngoài lạnh quá, . Hơn nữa Vương phi của Bổn vương tắm, đương nhiên Bổn vương đích canh giữ ở đây, vạn nhất ai thấy thì làm ?”
Lục Đào An quả thực gì, đúng là ăn cướp la làng.
Người nàng tắm nhất chẳng là .
Tuy nhiên, thích khó chịu như thì cứ để như thế .
“Vậy canh giữ bên ngoài bình phong, nhưng tuyệt đối đừng , nếu dám , cả đời cũng thèm để ý đến !”
Tiêu Vân Mặc thề thốt, “Vương phi yên tâm, Bổn vương đảm bảo , nếu Bổn vương , thì hãy để Bổn vương cả đời thể cùng Vương phi ngủ chung giường!”
Nói xoay ngoài bình phong xuống, tìm một cuốn sách lưng với nàng mà .
Lục Đào An thấy xa, lúc mới thả lỏng tâm tình mà cởi xiêm y.
Cũng vì , ở đây, nàng ngược cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Bước bồn tắm, nhiệt độ nước , Lục Đào An thoải mái ngửa đầu tựa thành bồn, định ngâm thêm một lúc.
Tiêu Vân Mặc lắng tiếng nước thỉnh thoảng vọng từ bình phong, lúc cảm thấy khô cả miệng lưỡi, rót một chén nước uống cạn, vẫn cảm thấy giải cơn khát.
Muốn tĩnh tâm sách, nhưng phát hiện cuốn sách trong tay cầm ngược.
Tiêu Vân Mặc ngượng ngùng cầm thẳng cuốn sách lên, tiếp tục .
Chỉ là nội dung trong đầu khác với sách, tự động tạo những cảnh tượng thể miêu tả…
Mãi lâu , đến khi phía còn tiếng nước nữa, Tiêu Vân Mặc mới dậy.
Chẳng lẽ nàng tắm xong ?
“Đào An?” Tiêu Vân Mặc gọi hai tiếng liền, cũng thấy ai trả lời.
Lòng chợt thắt , sợ chuyện gì xảy , vội vàng xoay bình phong tìm nàng.
Chỉ thấy Lục Đào An tựa thành bồn ngủ , đôi mày thanh tú giãn , gò má trắng nõn ửng hồng, tinh xảo kiều diễm, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay còn vương những giọt nước khô, mái tóc ướt át dính xương quai xanh mềm mại quyến rũ…
Tiêu Vân Mặc tự nhiên mặt , chỉ là yết hầu kìm nuốt khan hai cái.
Hắn xoay gọi nàng tỉnh dậy.
Lục Đào An mở đôi mắt ngái ngủ , lúc mới phát hiện tắm rửa mà ngủ quên mất, Tiêu Vân Mặc đang lưng về phía , trong lòng chợt ấm áp.
Nàng đưa tay về phía , “Chàng đây, đỡ dậy. Ngâm lâu quá, thể tê dại .”
Nghe nàng , đầu chút lời, nàng đang gì ?
Thấy Tiêu Vân Mặc đờ , Lục Đào An cất tiếng, giọng lười biếng quyến luyến, “Chàng đây đỡ .”