Sao Chổi Nông Gia: Mang Không Gian Đi Làm Giàu - Chương 235

Cập nhật lúc: 2025-11-09 01:50:24
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiểu Thạch Đầu lúc mới thả lỏng, chăm chú quan sát đôi mày và ánh mắt của Vương Hổ Nương.

Càng , y càng thấy sống mũi cay xè, cuối cùng cũng cất tiếng gọi "nương" lâu .

“Nương, thật sự là nương ?” Tiểu Thạch Đầu vòng tay ôm ngược lấy cổ Vương Hổ Nương.

Hai Nương con ôm nức nở.

Đợi đến khi cảm xúc của bọn họ định , Lục Đào An mới lên tiếng hỏi:

“Vương thẩm, y mà là con trai của ?”

Vương Hổ Nương kích động gật đầu, lau nước mắt, “Thật ngờ, thể tìm thấy y ở đây.”

Lục Đào An cũng mừng cho nàng, “Đây gọi là khắp chân trời thấy, bỗng nhiên gặp . Chúng mau về thôi, ở đây an .”

Vương Hổ Nương gật đầu, mấy cùng tới nhà lão giả.

Lục Đào An xe ngựa đến, chỉ mang theo Vương Hổ Nương và Nguyên Bảo.

Lão giả về nhà, liền mời bọn họ uống .

Lục Đào An thần sắc ngưng trọng, “Ta thấy đám thôn dân sẽ dễ dàng bỏ qua , các mau trong thu dọn đồ đạc, chúng cùng rời . Chuyện gì thì cứ lên đường từ từ kể rõ.”

Lão giả suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy nàng lý.

Tuy ở nơi lâu, nhưng những con cừu, con trâu , y thật sự nỡ.

Lão giả chút tiếc nuối , “Nơi thể ở nữa , chỉ tiếc là những con gia súc cách nào mang theo .”

Lục Đào An nghĩ đến gian của nàng hiện giờ nâng cấp, trở nên lớn, thể chứa những thứ , nhưng nàng thể thẳng với lão giả.

Chỉ đành : “Tiền bối cứ yên tâm, những thứ sẽ sắp xếp thỏa.”

Lão giả nặng nề gật đầu, với Tiểu Thạch Đầu và bọn trẻ: “Các con mau thu dọn đồ đạc, chúng nhanh thôi.”

Ba đứa trẻ gật đầu lia lịa, nhanh thu dọn xong thứ.

Ba mang theo hành lý cùng lên xe ngựa.

Lục Đào An một đến chuồng cừu, thu bộ cừu và trâu gian của nàng.

Vương Hổ Nương và Nguyên Bảo xe, lão giả cùng ba đứa trẻ và nàng thì trong xe ngựa.

Chân bọn họ rời , ít thôn dân chạy tới.

Lưu thị với thôn dân: “Bọn chúng cầu lửa, tuyệt đối thể dễ dàng bỏ qua cho chúng. Nhìn nữ tử ban nãy hình như quen bọn chúng, nếu nữ tử đó giúp bọn chúng dùng cầu lửa đối phó chúng thì !”

Chương Thiết Đản cũng theo: “Cách duy nhất là thiêu c.h.ế.t bọn chúng, để trừ hậu họa!”

! Thiêu c.h.ế.t bọn chúng! Thiêu c.h.ế.t bọn chúng!” Đám thôn dân hùa hô.

Ngay đó, bọn chúng tìm củi khô từ những nơi khác chất đống quanh ngôi nhà, Lưu thị ném bó củi châm lửa .

Không lâu , ngọn lửa bao trùm bộ ngôi nhà, khói đặc bốc lên cuồn cuộn…

Trên đường.

Tiểu Thạch Đầu vén rèm cửa lên, nỡ rời mắt Vương Hổ Nương.

Vương Hổ Nương từ trong bọc lấy đồ ăn chia cho bọn trẻ.

“Thạch Đầu, cha con , còn ông nội và bà nội con nữa, bọn họ đều , chỉ còn mỗi con?”

Tiểu Thạch Đầu ăn kìm nước mắt.

“Nơi chúng con ở hạn hán, vốn dĩ cả nhà định lánh nạn, nào ngờ đường đột nhiên xông một đám thổ phỉ, bọn chúng g.i.ế.c c.h.ế.t cha, ông nội và bà nội của con, còn bán con cho bọn buôn .”

“Sau đó thì , các con làm mà chạy thoát ?” Vương Hổ Nương tiếp tục hỏi.

Đối với cái c.h.ế.t của bọn họ, trong lòng Vương Hổ Nương quá nhiều xúc động, dù thì ngày xưa nàng cũng từng bọn họ đuổi .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/sao-choi-nong-gia-mang-khong-gian-di-lam-giau/chuong-235.html.]

Vì sự tuyệt tình của bọn họ, nàng sống ly biệt với con trai, ngày ngày chịu đựng nỗi đau nhớ con.

Tiểu Thạch Đầu lau nước mắt, nhớ chuyện mấy năm .

“Khi đó, cha con bọn họ c.h.ế.t , con bọn buôn mang , trong lòng đau buồn, chết.

May mắn gặp Đậu Đậu và Song Nhi, chính Đậu Đậu động viên con nghĩ thoáng hơn một chút.”

“Sau , con lợi dụng lúc bọn buôn chú ý, ban đêm tháo dây trói cùng Đậu Đậu và Song Nhi trốn thoát.”

Y kế thừa đặc điểm của Nương , sức lực lớn, cho nên chỉ cần y chạy, những sợi dây trói liền dễ dàng đứt .

Tiểu Thạch Đầu tiếp lời: “Bọn buôn phát hiện chúng con, liền điên cuồng đuổi theo phía .

Đậu Đậu lúc đó đột nhiên ngã xuống, va một tảng đá, vỡ đầu.

Con cõng Song Nhi, đỡ y dậy tiếp tục chạy về phía .

Chúng con khá may mắn, liền thấy phía một đoàn thương đội, chúng con chạy đến chỗ bọn họ, trèo lên xe hàng, trốn trong xe hàng.

Bọn buôn lúc mới tìm thấy chúng con.

Chỉ là, từ đó về , vết thương đầu Đậu Đậu tuy lành nhưng y mất trí nhớ.

Ba đứa chúng con một đường ăn xin, suýt c.h.ế.t đói thì may mắn ông nội cưu mang.”

Lục Đào An về phía Đậu Đậu, liền nhận Đậu Đậu nhận nàng, khó trách.

nàng linh thủy.

Thấy ba đứa trẻ vẫn còn vẻ sợ hãi, Lục Đào An đưa cho bọn họ một bình nước, bao gồm cả lão giả, bảo mỗi đều uống một chút, trong bình nước nàng thêm linh thủy .

Quả nhiên khi uống xong, tinh thần của bọn họ đều hơn nhiều.

Bọn họ khỏi Nam Vu, lúc mới khó khăn lắm mới tìm một quán trọ để nghỉ ngơi.

Lục Đào An thuê ba phòng, nghỉ ngơi thật một đêm, sáng mai lên đường, đưa bọn họ về Đào Gia Thôn.

Sau khi cùng ăn cơm xong, Lục Đào An đến phòng của lão giả.

“Vẫn dám hỏi quý danh của tiền bối? Đa tạ tiền bối cưu mang bọn trẻ.”

Lão giả tuy một đường bôn ba, nhưng vẫn tinh thần phấn chấn, ha ha xua tay, “Cứ gọi là Bùi tiền bối là , bọn chúng ở bên, mỗi ngày đều sống vui vẻ, cô nương cần khách khí.”

“Bùi tiền bối, xem Đậu Đậu và bọn trẻ một chút.”

Lão giả gọi Đậu Đậu và Song Nhi cùng các đứa trẻ khác đến mặt Lục Đào An.

Lục Đào An bảo bọn trẻ xuống, về phía Đậu Đậu, “Đậu Đậu, con còn nhớ nhà cũ của con ?”

Đậu Đậu ngơ ngác nàng, lắc đầu.

Tuy hôm nay cho y uống linh thủy, nhưng cũng vài ngày mới hiệu quả, lúc đó Đậu Đậu hẳn sẽ nhớ chuyện.

Lục Đào An đưa tay xoa đầu Song Nhi, “Đã lớn thế , tỷ tỷ con thấy nhất định sẽ vui.”

Nàng Song Nhi hỏi, “Song Nhi, con còn nhớ nương con ? Nương con ở nhà lo lắng cho con lắm?”

Song Nhi bắt khi mới hơn một tuổi, trải qua thời gian dài như hẳn là còn nhớ gì nữa .

Song Nhi đưa tay gãi gãi đầu, nghiêng đầu, “Con thật sự nương ?”

Trong ký ức của nàng, vẫn luôn chỉ Đậu Đậu, Tiểu Thạch Đầu và ông nội, nhưng bao giờ nương.

Nàng cứ nghĩ từ khi sinh là một đứa trẻ nương, nhưng nàng buồn, vì các ca ca và ông nội thương yêu nàng.

Lục Đào An chút nghẹn ngào, “Đương nhiên ! Ai cũng nương, chỉ là lúc con còn nhỏ kẻ bắt , khiến con xa nương con, nương con những năm nay vẫn luôn cho tìm con khắp nơi, bao giờ từ bỏ, ngày ngày mong con trở về.

Còn nữa, của nương con, là dì của con. Ngoan nào, gọi dì .”

“Dì!”

Song Nhi ngoan ngoãn gọi một tiếng, “Vậy bao giờ con thể gặp nương con?”

Loading...