Sao Chổi Nông Gia: Mang Không Gian Đi Làm Giàu - Chương 217
Cập nhật lúc: 2025-11-08 04:56:39
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Liên tiếp mấy ngày đó, Tần Giản khắp nơi dán cáo thị.
Hắn chia mấy , hạ giá căn nhà hết đến khác.
Giá giảm xuống ba trăm năm mươi lạng, nhưng vẫn một ai đến mua, ngay cả hỏi cũng .
Người tiền thì thèm để mắt. Người nghèo mua nổi.
Thấy đến cuối tháng, mà phía tiền trang giục gấp.
Tần Giản đành đến đó, bọn họ gia hạn thêm mấy ngày.
Ai ngờ, của tiền trang chẳng nể nang chút nào, rằng một ngày cũng thể gia hạn.
Bảo bọn họ mau chóng gom đủ bạc nộp lên, nếu sẽ hậu quả khó lường.
Tần Giản hậm hực ‘khạc’ một tiếng: “Trước , các ngươi rõ ràng cho nương ký hợp đồng là ba tháng mới trả, bây giờ ngay cả gia hạn mấy ngày cũng ư?”
Người của tiền trang khinh bỉ liếc một cái, lạnh lùng : “Trước là , bây giờ là bây giờ. Ai bảo nương ngươi cảm thấy giỏi giang, cứ nhất quyết đổi ba tháng thành nửa tháng? Xem nàng cũng tài giỏi ghê gớm đấy.”
Thực , việc đổi nửa tháng thành ba tháng cũng chẳng gì sai, dù thì, thêm một ngày là thêm một ngày tiền lãi.
Thế nhưng, mấy ngày , Nhạc Tư Oánh khi hòa ly đến với bọn họ, rằng nàng hòa ly với Tần Giản, chuyện nhà họ Tần chẳng liên quan gì đến nàng. Giống như lời ban đầu, ai vay bạc thì đó trả.
Người của tiền trang đương nhiên tiện tìm nàng đòi tiền, dù thì khi phái hỏi, nàng rõ ràng rành mạch , ai vay thì tìm đó.
Người của tiền trang ngóng , căn nhà mới mua của nhà họ Tần chết, Tần Giản và bọn họ chẳng thu nhập gì, e rằng khó gom đủ bạc để trả cho họ. Quả là một món làm ăn lỗ vốn, đến bây giờ bọn họ chỉ mau chóng thu hồi tiền, nào còn tâm trạng mà gia hạn cho bọn họ.
Người của tiền trang đồng ý, Tần Giản đành ủ rũ về.
Vừa về đến nhà, liền thấy Khương lão thái và Phương Dung hai đang trong nhà, Phương Dung che mặt , Khương lão thái thì thở dài thườn thượt.
Cảnh tượng lóc đó càng khiến tâm trạng thêm bực bội.
“Ngươi xem rốt cuộc ngươi ích lợi gì chứ? Suốt ngày chỉ đây lóc, khiến phiền lòng. Ngươi xem ngươi còn làm gì nữa ?”
Bị Tần Giản quát lớn như , Phương Dung càng dữ hơn.
“Con trai , con xem gặp chuyện bực như thế , nhà thì bán , tiền bạc của tiền trang trả nổi. Con bảo chúng sống đây? Còn đường sống nào nữa ?”
Phương Dung tức giận mắng Khương lão thái: “Cái còn trách ư! Đàng hoàng yên , tại cứ nhất quyết vay tiền mua nhà? Được đó, bây giờ thì xảy chuyện đó!”
Nàng vốn dĩ cho rằng, Nhạc Tư Oánh , bọn họ thể trở như xưa, sống cuộc sống nhỏ ngày . Nàng sẽ còn là phận thất thấp hèn, động một tí là Nhạc Tư Oánh quở trách. Ai ngờ, gặp chuyện bực như thế .
Khương lão thái đến chột , liền lập tức sầm mặt , trợn mắt, vẻ dọa dẫm :
“Cái … làm mà nghĩ , thần tiên, làm thể đoán , cái c.h.ế.t ngay cửa nhà chứ!”
Nói xong liền gào : “Ta khổ đến , vất vả lắm mới một tay nuôi lớn con trai, bây giờ còn trông hai đứa cháu, còn oán trách, sống nữa …”
Tần Giản làm ồn đến phiền chịu nổi, giữa hai hàng lông mày cứ nhíu chặt buông: “Thôi , , đừng nữa, vẫn là nên nghĩ xem bây giờ làm mới , chỉ thì ích gì chứ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/sao-choi-nong-gia-mang-khong-gian-di-lam-giau/chuong-217.html.]
Khương lão thái ngừng , ngẩng đầu . “Chúng chỉ là đàn bà yếu đuối, ngoài , bây giờ còn cách nào khác nữa ?”
“Cốc cốc! Cốc cốc!”
Mấy đang phiền muộn, chợt thấy tiếng cửa sân bên ngoài gõ.
Phương Dung trong lòng vui mừng: “Tướng công, xem, liệu mua căn nhà của chúng nên tìm đến ?”
“Ai mà chứ?” Tần Giản trong lòng chắc, dậy mở cửa.
Trong lòng cũng mong đợi, đến là để mua nhà, dù nhà bọn họ cũng chẳng họ hàng thích gì. Bây giờ mua nhà đến, thì còn thể là ai?
Vừa mở cửa sân, kết quả thấy một ngờ tới đến.
“Ngươi đến .” Tần Giản giật giật khóe miệng, mà như .
Người đến là Mạc đại nương, nàng chút ngượng ngùng, nghĩ nghĩ một lát vẫn lên tiếng ,
“Tiền thuê nhà tháng tới của các ngươi vẫn đóng đó, kéo dài mấy ngày , lẽ đóng từ lâu.”
Tần Giản khó xử : “Có thể thông cảm một chút , gia hạn thêm mấy ngày nữa, bên gặp chuyện, nhất thời lấy .”
Mạc đại nương , lập tức sầm mặt : “Tiểu Tần, ngươi , thông cảm cho các ngươi lâu . cũng cần ăn cơm, cũng cần tiêu bạc. Căn nhà cho các ngươi thuê, chứ để các ngươi ở . Nếu các ngươi thực sự trả nổi tiền thuê tháng tới, thì mau chóng , đừng làm lỡ việc làm ăn của !”
Khương lão thái theo tới, là Đông gia đến đòi tiền thuê, lập tức nổi giận trong lòng: “Ta ngươi đó, ngươi chuyện khó chứ? Chẳng qua là bảo ngươi gia hạn mấy ngày thôi mà? Sao thế, nhà ngươi thiếu hai lạng bạc đó thì ăn cơm ?”
Mạc đại nương Khương lão thái chuyện bất lịch sự như , lập tức cũng nổi giận.
"Ngươi quản nhà cơm ăn , ngươi tưởng là ai, ngươi quyền quản ? Từ bây giờ trở , bất kể các ngươi bạc , cũng cho các ngươi thuê nữa, các ngươi lập tức dọn cho ! Nhanh lên!"
Khương lão thái xong liền ồn ào lên, Tần Giản ngăn : "Nương, đến lúc mà còn gây sự ?"
Ngay đó, Tần Giản hòa nhã Mạc đại nương: "Được, chúng bây giờ sẽ dọn . Ngài cứ về , đợi chúng dọn dẹp xong đồ đạc, sẽ đến thông báo ngài đến nhận phòng."
Mạc đại nương lườm Khương lão thái một cái: "Người gì mà thế ." Sau đó mới xoay bỏ .
Khương lão thái thấy , liền xông đuổi theo mắng chửi, Tần Giản kéo .
"Ngươi làm gì ? Ngươi chỉ cho phép mắng chửi nương của ngươi, mà cho phép nương mắng chửi nàng ?"
Tần Giản bất đắc dĩ : "Nương, cứ bớt lời , cũng xem nhà chúng bây giờ thế nào ? Còn thời gian mà cãi vã với khác. Huống hồ, chúng bây giờ cũng bạc để trả tiền thuê, cãi thế nào cũng là chúng sai lý. Chi bằng, nhân lúc trời còn tối, nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc thôi. Dù cũng hơn là đuổi ngoài."
Hai lạng bạc mà Vu đại nương đưa đó, vì trong nhà thiếu thốn quần áo lương thực, thêm đó nhà lâu quán ăn, nên cứ thế rải rác tiêu xài gần hết .
Khương lão thái bĩu môi: "Cái với việc đuổi ngoài gì khác biệt chứ? Huống hồ, chúng bây giờ dọn , cũng chỗ mà dọn đến chứ. Chúng bạc, thì thể dọn đây?"
Tần Giản : "Đó còn cái sân viện lớn mà mua ? Nhanh như quên ?"
Khương lão thái lúc mới nhớ : " mà... căn nhà đó chúng làm thể ở chứ? Căn nhà đó là để dành bán, hơn nữa còn mới chết, tuy rằng của Nghĩa trang khiêng . mà, ở đó thật sự quá đáng sợ ."
"Tạm thời cứ ở đó ." Tần Giản .
"Nương ở , dù gì thì nương cũng ở!" Khương lão thái cụp mí mắt xuống, cả mặt đều lộ vẻ vui.