Sao Chổi Nông Gia: Mang Không Gian Đi Làm Giàu - Chương 211
Cập nhật lúc: 2025-11-08 04:56:32
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Vào trong nhà, thoáng qua Đậu Đậu lúc đang giường, cả khuôn mặt nhỏ đều trắng bệch, chút tái xanh, hai mắt nhắm nghiền.
Y trong nháy mắt tức giận đến mức đầu như nổ tung, hai nắm đ.ấ.m siết chặt, ngay cả gân xanh mu bàn tay cũng nổi lên cuồn cuộn.
"Tần Diệu Tổ!"
Nghe thấy tiếng gầm giận dữ của phụ , Tần Diệu Tổ sợ đến mức rụt trốn lưng Phương Dung,
"Nương, con qua đó! Nếu con qua đó, phụ nhất định sẽ đánh c.h.ế.t con mất!"
Phương Dung thấy giọng giận dữ như của Tần Giản, liền cảm thấy đại sự . Nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y Tần Diệu Tổ, đang định hỏi rốt cuộc thật , thì thấy Tần Giản xông .
Y bước nhanh đến mặt Tần Diệu Tổ, một lời, tóm lấy cổ áo Tần Diệu Tổ, liền xách ngược Tần Diệu Tổ lên, nhét cả trong lu sen.
Tần Diệu Tổ sợ đến mức lớn, nhưng lúc đầu ở nước, càng há miệng thét, càng nhiều nước tràn miệng , liên tục uống mấy ngụm nước lớn.
Cảm giác như những con cá nhỏ trong lu sen đều từ cổ họng chui bụng, mặt nước là một chuỗi bong bóng sủi bọt từ miệng Tần Diệu Tổ trào .
Toàn Tần Diệu Tổ run rẩy vì sợ hãi, mặt đỏ bừng, nhưng làm thế nào cũng thể phát tiếng.
Phương Dung Tần Giản tức giận đến phát điên, trong lòng giật , vội vàng tiến lên ngăn cản.
"Tần Giản, đang làm cái gì ? Chàng điên ? Hắn là hài tử của đó, chẳng lẽ dìm c.h.ế.t ?
Mau buông tay ! Diệu Tổ sắp dìm c.h.ế.t , mau buông tay ! Tướng công, cầu xin , hãy buông tha cho Diệu Tổ !"
Trong viện truyền đến mấy tiếng xé lòng, Khương lão thái đang giường còn dưỡng thể, đành tìm một cây gậy, chống gậy sân viện.
Vừa thấy cảnh tượng trong sân viện, nàng sợ đến mức ngay cả cây gậy trong tay cũng cần nữa, lập tức vọt tới, hai tay nắm lấy cánh tay con trai kéo giật, cố gắng cứu Tần Diệu Tổ khỏi tay Tần Giản.
"Ngươi phát điên ?! Mau tỉnh , là con trai ngươi đó, ngươi thật sự dìm c.h.ế.t ?"
Tần Giản thấy tiếng mắng giận dữ của Khương lão thái, lúc mới hồn, vội vàng kéo Tần Diệu Tổ đang sắp tắt thở vì dìm khỏi lu nước.
Tần Diệu Tổ lúc ướt sũng mặt đất, sắp trợn trắng mắt , Phương Dung ở một bên đến đứt .
Tần Giản thấy con trai thật sự sắp y dìm chết, vội vàng cúi xuống ấn bụng Tần Diệu Tổ để ép nước trong bụng .
Tần Diệu Tổ liên tục nôn mấy ngụm nước lớn uống , sắc mặt lúc mới khá hơn một chút.
Phương Dung một tay đẩy Tần Giản , thét lên:
"Tần Giản, thể đối xử với như ? Hắn là hài tử mười tháng hoài thai vất vả sinh mà!
Chàng g.i.ế.c ? Hắn cũng là con trai mà!"
Khương lão thái đau lòng kêu lên: "Ta thật sự sống nữa ! Thật là gia môn bất hạnh mà, cứ ngày qua ngày xảy những chuyện tồi tệ như chứ, con trai g.i.ế.c cháu trai !"
Tần Giản sắc mặt tái mét: "Nương, đang nhảm cái gì ? Là Diệu Tổ dìm c.h.ế.t ca ca , con chỉ là cho một chút giáo huấn mà thôi!"
Khương lão thái tức giận mắng: "Thế thì chứ? Đậu Đậu c.h.ế.t , ngươi liền gấp gáp g.i.ế.c c.h.ế.t Diệu Tổ để đền mạng cho ?
Ta cho ngươi , Diệu Tổ chính là cục thịt trong tim , là bảo bối gan ruột của , ai mà dám hại c.h.ế.t Diệu Tổ, sẽ liều mạng với kẻ đó!"
Tần Giản nhắm mắt , hít sâu một . Y cũng cảm thấy nhất thời nóng giận, hành động phần quá đáng.
"Nương, con , là con quá tức giận, sẽ như nữa."
Tần Diệu Tổ chờ cho thông khí, oa oa lớn, hướng Phương Dung thét lên: "Nương, con ở đây nữa, bọn họ đều ức h.i.ế.p con, đều con chết!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/sao-choi-nong-gia-mang-khong-gian-di-lam-giau/chuong-211.html.]
Nương, mau đưa con , con thấy bọn họ, càng thấy phụ , oa..."
Phương Dung khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai nghẹt thở đến đỏ tía như gan heo, trong lòng tức giận tủi . Nàng cúi ôm lấy Tần Diệu Tổ, định khỏi cửa lớn, Tần Trân Châu vội vàng theo .
“Phương Dung, ngươi định làm gì ?” Tần Giản hỏi dồn.
Phương Dung dừng bước, hừ lạnh: “Cái nhà còn chỗ dung cho chúng nữa , kẻ hại con , chúng ở đây, lẽ nào thật sự chờ nàng hại c.h.ế.t chúng ?” Nói xong liền ôm Tần Diệu Tổ đang trong lòng ngừng mà rời .
Nhìn bóng lưng ba rời , Tần Giản chỉ thấy một đầu hai lớn, Khương lão thái cháu trai ôm mà đau lòng thôi, giận dữ quát Tần Giản:
“Còn mau đuổi theo, lẽ nào thật sự để Nương con họ ? Nếu Nương con họ xảy chuyện gì, sẽ hỏi tội ngươi!”
“Biết nương, con bây giờ đây.” Tần Giản trong lòng lo lắng, xong liền vội vàng đuổi theo.
Hắn một chút cũng lo lắng cho Đậu Đậu vẫn còn đang hôn mê.
Khương lão thái đầu trừng mắt nàng một cái, thèm Đậu Đậu một cái liền trực tiếp trở về phòng.
Nhạc Tư Oánh trực tiếp liếc lão thái một cái, nàng sớm để tâm đến sự lạnh nhạt của bọn họ nữa , ai mà thèm.
Sau Đậu Đậu nàng Nương là đủ .
Nàng phòng thu dọn vài món đồ lặt vặt, hôm nay là nên kết thúc .
Nàng liền lật tìm hòa ly thư sớm xong, chỉ cần Tần Giản ký tên là .
Nàng tin Tần Giản sẽ đồng ý, bởi vì nàng hiện giờ còn giá trị để bọn họ lợi dụng nữa, thêm đó Phương Dung chắc chắn sẽ thêm dầu lửa.
Sau khi Tần Giản đuổi theo ngoài, liền thấy Nương con họ xa, sức khuyên nhủ,
“Vừa đều là đúng, chỉ thấy Diệu Tổ làm thật sự quá đáng, cho nên mới cho một bài học, nghĩ tới thật sự dìm c.h.ế.t .
Nàng cứ yên tâm, ngoại trừ , bất kể xảy chuyện gì, sẽ bao giờ đối xử với như nữa.”
Phương Dung lúc mới dịu nét mặt.
“Muốn chúng về cũng , nhưng, ngươi hưu nàng hung phụ !
Có nàng ở đây, chúng chẳng ngày nào sống yên .
Trước đây, khi chúng về, căn bản nhiều chuyện như , còn bây giờ…
Nàng căn bản là cố ý nhằm chúng !
Diệu Tổ dù cũng chỉ là một đứa trẻ, làm thể ý g.i.ế.c chứ?
Hắn làm , e rằng cũng chỉ để dỗ Đậu Đậu vui, cố ý hù dọa một chút, ai ngờ Đậu Đậu căn bản chịu dọa, chừng là tự rơi chum nước, vu oan cho Diệu Tổ nhà .
Còn ngươi thì phân biệt trái, đàn bà gì là tin nấy, suýt nữa dìm c.h.ế.t con trai .
Có nàng ở đây, cùng Diệu Tổ và Trân Châu sẽ ngày nào sống yên ?
Hôm nay, nếu ngươi hưu nàng , sẽ về!
Huống hồ, nàng bây giờ ‘tan đàn xẻ nghé’ với Lục Đào An , cũng kiếm bạc nữa, ngươi còn giữ nàng làm gì?
Lẽ nào giữ nàng chỉ để nàng chỉ tay năm ngón, sai khiến chúng ?”
Tần Giản càng càng cảm thấy, quả thật chút nóng vội, cũng thể lời phiến diện của Nhạc Tư Oánh.
Hắn cúi đầu hỏi Tần Diệu Tổ, “Vừa , lời Nương Đậu Đậu thật ?”