Sao Chổi Nông Gia: Mang Không Gian Đi Làm Giàu - Chương 206

Cập nhật lúc: 2025-11-08 04:56:27
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Khoảng thời gian , từ khi văn thư nạp , Nhạc Tư Oánh thật sự coi nàng là .

Khắp nơi chèn ép, nhằm nàng đành, ngay cả hai đứa trẻ cũng nàng đòi mất, nàng giờ ngay cả gặp con một cũng khó.

Nàng , con cái để bên cạnh nàng sẽ nàng làm hư, cho nên cho nàng gặp con.

Hai đứa trẻ chính là khúc ruột của nàng, trong lòng nàng làm thể hận.

vì phu quân thể lấy bạc của nàng , nàng chỉ thể nhẫn nhịn.

Lúc , bỗng nhiên lò gốm núi đột nhiên nổ, đây thật là một chuyện lớn.

Trước đây, nàng , Nhạc Tư Oánh dùng tiền tháng của để đầu tư việc buôn bán đồ sứ, giờ đây lò gốm nổ , chẳng lẽ nghĩa là bạc nàng đầu tư mất trắng ?

Không , nàng nhanh chóng tin tức cho phu quân.

Tần Giản đang ở trong phòng nghiên cứu xem nên làm thế nào để lấy lòng Nhạc Tư Oánh.

nơi thể lấy lòng nữ nhân nhất vẫn động tĩnh, nửa tháng trôi qua, vẫn thể hồi phục, trong lòng càng thêm bồn chồn lo lắng.

Chuyện chỉ liên quan đến việc làm tăng thêm tình cảm với Tư Oánh, mà còn liên quan đến thể diện của nam nhân , cũng như hạnh phúc nửa . Sau nếu thật sự nữa, thì làm đây?

Đang suy nghĩ, chợt thấy một tràng tiếng bước chân dồn dập, ngay đó cửa phòng mở .

"Phu quân, ! Ta... , lò gốm nung sứ nàng đây hợp tác làm cùng Lục Đào An nổ !

Chàng xem, bạc của nàng đòi ?"

Tần Giản xong nhíu chặt mày, đây Tư Oánh qua, bạc của nàng Đông gia dùng để làm ăn buôn bán đồ sứ, nay bên đó xảy chuyện, thì...

"Đi, chúng hỏi xem!" Chuyện liên quan đến bạc, Tần Giản một khắc cũng thể chậm trễ, lập tức dẫn Phương Dung đến quán ăn.

Khoảng thời gian , bạc trong tay đều dùng hết, chỉ còn chờ Nhạc Tư Oánh phát tiền tháng thôi.

Điều quan trọng nhất là, nương giấu , tìm một cái sân, hơn nữa còn là sân lớn bốn tiến, tốn tròn năm trăm lạng bạc.

Khương lão thái vốn nghĩ rằng, tháng , bên Nhạc Tư Oánh nhất định sẽ phát sáu trăm lạng bạc xuống.

Đằng nào bà cũng rảnh rỗi việc gì, nên nghĩ cứ xem nhà , đằng nào cuối tháng cũng nhất định mua.

Nào ngờ, đột nhiên trùng hợp như , khiến bà trúng một cái sân lớn.

Cái sân đó lớn mới, đồ đạc bên trong bộ đều mới đóng, ngay giữa trấn, mua rau, con cái học tư gì đó đều tiện lợi, nếu Đông gia chuyển đến Thượng Kinh ở, căn bản sẽ bán.

Hơn nữa lúc đó còn mấy hộ gia đình cùng trúng, lớn tiếng mua, Khương lão thái sợ căn nhà như khác mua mất, lập tức trả vài lạng bạc tiền đặt cọc cho Đông gia.

Ngày hôm liền đến tiệm cầm đồ vay năm trăm lạng bạc, trả tiền.

Hắn cũng là mới , tuy chút lo lắng đến lúc đó sẽ xảy chuyện gì ngoài ý , vạn nhất bên Nhạc Tư Oánh vẫn bạc thì làm ?

Khương lão thái an ủi rằng, đằng nào nhà cũng mua , hối hận cũng vô ích, hơn nữa, con dâu giờ mỗi tháng đều thể kiếm hai trăm lạng, việc thể mua cái sân lớn năm trăm lạng là chuyện sớm muộn.

Thấy Tần Giản vẫn còn lo lắng, Khương lão thái , nếu đến lúc đó thật sự bạc, chúng còn thể bán nhà , trả tiền cho tiệm cầm đồ.

Tần Giản , lúc mới yên tâm.

Lại sợ Nhạc Tư Oánh trách cứ bọn họ tiền trảm hậu tấu, liền giấu , đợi đến khi bạc trả tiền cho tiệm cầm đồ, cũng muộn.

Bây giờ chỉ nghĩ, đợi bên Nhạc Tư Oánh bạc, liền nhanh chóng đòi về trả cho tiệm cầm đồ.

Giờ đây bên xưởng đồ sứ nổ , trong lòng đột nhiên hoảng hốt, chỉ mong bạc của Nhạc Tư Oánh thể đòi , để cầm trả nợ, đừng để xảy sai sót nào.

Hắn cùng Phương Dung hai vội vàng đến bên ngoài quán ăn, hai còn thấy bên trong truyền một tràng tiếng lốp bốp.

Nhạc Tư Oánh cầm chiếc đĩa sứ trắng trong tay nặng nề ném xuống đất, chiếc đĩa tức khắc vỡ tan tành, phát tiếng vang giòn tan.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/sao-choi-nong-gia-mang-khong-gian-di-lam-giau/chuong-206.html.]

Nàng còn chê đủ, tiếp theo ném thêm bốn năm cái nữa.

Lục Đào An ngước mắt lên: "Ngươi làm loạn đủ ?"

"Chưa!" Nhạc Tư Oánh ném chiếc đĩa trong tay ngoài cửa, suýt nữa đập mặt Tần Giản.

May mà Tần Giản tránh đủ nhanh, nếu khuôn mặt tuấn tú e là còn nguyên vẹn.

"Đây là ?" Hắn né tránh một chút hỏi.

Nhạc Tư Oánh giận dữ bừng bừng, lông mày lá liễu dựng ngược: "Còn thể thế nào nữa? Số bạc đầu tư đều mất sạch !

Đó là tròn sáu trăm lạng bạc đấy!"

Tần Giản xong mí mắt giật giật: "Sao thể thế ? Trên đường đến cũng , chỉ một cái lò gốm nổ thôi, đến nỗi lỗ nhiều bạc như chứ?"

Nhạc Tư Oánh vỗ vỗ tay, hai tay chống nạnh :

"Trong cái lò gốm đó nung tròn cả ngàn cái đồ sứ, chi phí sơn, chi phí nhân công bỏ , với cả bạc xây lò gốm ban đầu, cái nào mà chẳng bỏ bạc trắng.

Nay một đồng cũng kiếm , mất sạch!

Công việc làm ăn sẽ làm nữa.

Từ nay về chúng sẽ tan rã, ai đường nấy!

Phu quân, chúng !"

Nói xong, nàng kéo tay Tần Giản xoay định .

Phương Dung sững tại chỗ trợn mắt há hốc mồm, thế ... sáu trăm lạng bạc sắp đến tay cứ thế mà mất ?

Tần Giản vội vàng kéo Nhạc Tư Oánh định : "Khi chẳng , bạc của nàng chỉ là mang cho Đông gia các ngươi dùng tạm, tháng nàng sẽ trả cho nàng, biến thành ngươi đầu tư ?"

Tần Giản sức nháy mắt với Nhạc Tư Oánh, ý là nàng giở trò vô , cứ thừa nhận là .

Hắn đây quả thực thỉnh thoảng Nhạc Tư Oánh nhắc đến, nàng đổi thành trực tiếp đầu tư bạc xưởng đồ sứ để hợp tác làm ăn buôn bán đồ sứ.

giờ đây chứng cớ gì, nếu chỉ là mượn, thì Lục Đào An nhất định nhả sáu trăm lạng bạc , trả cho bọn họ.

Hắn xong, liền thấy Lục Đào An từ tay áo rút một bản khế ước,

"Các ngươi đừng hòng chối cãi, giấy ký tên của nàng , nếu bạc mất sạch, thì tự chịu thua , dù chúng là quan hệ hợp tác, rủi ro đương nhiên cùng gánh chịu." Bản khế ước là để thực hiện kế hoạch của bọn họ hơn, mới bổ sung .

Tần Giản tin, tiến gần cầm khế ước lên xem xét tỉ mỉ một lượt, đó quả nhiên rõ ràng như , tại nơi đặt bút chính là bút tích tự tay ký tên của Nhạc Tư Oánh.

Trong khoảnh khắc, y chỉ cảm thấy trời đất như sụp đổ.

Sáu trăm lạng bạc mà cả nhà vẫn luôn mong chờ, trở thành công cốc.

Tần Giản cố gắng trấn tĩnh bản , y khẽ kéo khóe môi:

“Nếu như , lỗ thì lỗ , Tư Oánh, nàng mỗi tháng chẳng vẫn hai trăm lạng bạc thu nhập , kiếm , ngàn vạn đừng giận dỗi mà ngay cả quán ăn cũng nữa.”

Trời đất chứng giám, khi y những lời , tim y như rỉ máu.

Đó là sáu trăm lạng bạc tròn trĩnh, thứ mà y mơ cũng .

Nhạc Tư Oánh hiển nhiên vẫn còn đang hậm hực, nàng tiến lên khoác tay Tần Giản, giận dỗi :

“Không cần nữa, và nàng trở mặt, quán ăn thể ở nữa, cũng ở.

Tướng công, chúng trở về thôi.

Hơn nữa, chẳng , là nương tử của , sẽ nuôi dưỡng , chỉ cần ở nhà lo việc tề gia nội trợ là ?”

Nhạc Tư Oánh xong, y chớp chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ mong đợi, dáng vẻ đó hệt như cách Phương Dung làm nũng thường ngày.

Loading...