Sao Chổi Nông Gia: Mang Không Gian Đi Làm Giàu - Chương 169

Cập nhật lúc: 2025-11-07 01:44:40
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Giản rốt cuộc vẫn là nam nhân, chút ngại ngùng, giờ phút thấy vẻ kiều diễm của Nhạc Tư Oánh, trong lòng khẽ động, ánh mắt thẳng tắp nàng.

Dưới đèn ngắm mỹ nhân, càng ngắm càng thêm .

Nhạc Tư Oánh thời gian chăm sóc đầy đủ , làn da như ngọc, mịn màng trơn bóng, tắm xong khoác chiếc áo trong rộng rãi, để lộ xương quai xanh tinh xảo, xuống nữa…

Khiến khó kìm lòng , nhịn đưa tay đỡ lấy đôi vai nàng, xoay nàng để nàng trực diện .

Trong đôi mắt hai tựa hồ nảy lửa.

“Nương tử…” Tần Giản khẽ thì thầm một tiếng, nhịn cúi đầu kề sát đôi môi nàng.

Nhạc Tư Oánh tim đập dữ dội, cảm thấy nóng đến mức nàng sắp thở nổi, nàng đưa tay chặn động tác kề sát của .

“Phu quân, nóng…”

Tần Giản nàng ngại ngùng, bèn ôn hòa : “Vậy mở cửa sổ một chút.”

Chàng đang định dậy, Nhạc Tư Oánh đưa tay kéo , “Thôi đừng mà, nếu để khác thấy hai chúng … còn thể thống gì.

Chốc nữa sẽ thôi, lẽ là do ánh đèn chiếu quá sáng, khiến lòng cảm thấy nóng bức, phu quân, tắt đèn .”

Tần Giản khóe môi cong lên , “Nương tử đây là đang thẹn thùng ?”

Nhạc Tư Oánh chút e thẹn cúi đầu xuống, gì, cũng phủ nhận.

“Vậy nương tử đợi một lát, tắt đèn, chúng cùng nghỉ ngơi.”

Tần Giản khoác áo ngoài nhẹ nhàng đến bên bàn, cúi thổi tắt ngọn đèn dầu.

Nhạc Tư Oánh lúc mới cảm thấy dễ chịu hơn, cảm nhận ánh mắt nóng bỏng của lướt nàng, khiến nàng nóng rực như thiêu đốt.

Trở giường, đôi tay vuốt ve cơ thể ấm áp của Nhạc Tư Oánh, càng thêm khó nhịn.

“Nương tử…”

“…Ừm.”

Hai từ từ gần , thuận thế ngã xuống.

Ánh mắt Tần Giản sáng rực, ngoài ánh trăng trong vắt sáng ngời, chiếu rọi khuôn mặt trắng nõn như ngọc của Nhạc Tư Oánh, cùng vóc dáng lồi lõm duyên của nàng.

Đang định tiến hành động tác tiếp theo, bên ngoài đột nhiên truyền đến mấy tiếng gõ cửa dồn dập.

Tần Giản hôn xuống, nhưng tiếng gõ cửa ngừng, đành bực bội dừng .

“Ai đó?”

Chỉ bên ngoài giọng nhỏ nhẹ đầy tủi của Phương Dung, “Là… là ! Tần đại ca, làm phiền ?”

“Đã muộn thế , nàng về , việc gì thì để ngày mai hãy .” Giọng điệu của Tần Giản mang theo vài phần thiếu kiên nhẫn.

Phương Dung ngoài cửa càng thêm tủi , khẽ : “ mà…”

Sự kiên nhẫn của Tần Giản gần như cạn kiệt, “Không nhưng nhị gì hết, đêm khuya , nàng về sớm nghỉ ngơi .”

Nói xong liền định cúi xuống hôn đôi môi đào ướt át của Nhạc Tư Oánh, nhưng Nhạc Tư Oánh thấy tiếng bước chân rời ngoài cửa, liền Phương Dung vẫn .

Hai họ đang định làm chuyện mật như , nhưng bên ngoài đó, dù đến mấy, Nhạc Tư Oánh cũng đành đẩy .

Nàng nhếch môi về phía cửa phòng hiệu, “Chàng vẫn nên xem , vạn nhất thật sự chuyện gì, dù nàng cũng cứu mạng .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/sao-choi-nong-gia-mang-khong-gian-di-lam-giau/chuong-169.html.]

Tần Giản thở dài một , dù tình nguyện, cũng đành dậy mặc quần áo, mở cửa.

Phương Dung thấy ở cửa với gương mặt lạnh tanh, liền chọc giận .

Nhạc Tư Oánh cũng mặc xong quần áo theo đến, thấy hai gì, nàng sợ Tần Giản nổi giận làm Phương Dung sợ hãi, vội vàng tiến đến hỏi:

“Phương cô nương, xảy chuyện gì ?”

Phương Dung với vẻ mặt ngây thơ sợ hãi liếc xung quanh tối đen như mực,

Khẽ : “Ta, … sợ hãi, hỏi Nhạc tỷ tỷ thể sang ngủ cùng một đêm …”

Tần Giản vui nàng , “Nàng lớn thế , vẫn còn sợ hãi?”

Nhạc Tư Oánh hòa giải, “Có lẽ đây là đêm đầu tiên nàng dọn đến, sân viện rộng, thêm phần lạ lẫm, nàng sợ hãi cũng là điều bình thường. Hay là sang ngủ cùng nàng một đêm .”

Tần Giản lên tiếng, nhưng sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, Phương Dung dám , dọa đến mức đầu càng cúi thấp hơn.

“Chàng cứ ngủ , sẽ sang ngủ cùng nàng , để nàng từ từ thích nghi.” Nhạc Tư Oánh sợ Tần Giản dọa nàng sợ hãi, đẩy Tần Giản bảo ngủ , đóng cửa , đỡ lấy đôi vai Phương Dung, cùng nàng về nghỉ ngơi.

Chỉ là , khi nàng lưng về phía Phương Dung, thấy Phương Dung đổi vẻ sợ hãi ngây thơ lúc nãy, mà nở một nụ đầy quyến rũ và khiêu khích với Tần Giản.

Trên đường nàng còn nhỏ nhẹ dịu dàng dỗ dành Phương Dung, “Chàng , chỉ là tính tình nóng nảy một chút, còn thì thứ đều , nàng tuyệt đối đừng để tâm.”

Phương Dung gật đầu, “Nhạc tỷ tỷ, thật sự cố ý làm phiền hai , thật sự là…”

Nhạc Tư Oánh cẩn thận vỗ nhẹ lưng nàng an ủi, “Ta , . Nàng là ân nhân của Tần Giản, đương nhiên cũng là ân nhân của , chuyện gì cần gì cứ với .”

Đến trưa ngày hôm , Nhạc Tư Oánh để cảm ơn Phương Dung, đặc biệt làm một bàn đầy thức ăn để khoản đãi nàng .

Chờ thức ăn nấu xong từng món từng món bưng lên bàn, nàng nhiệt tình mời Phương Dung,

“Dung Dung, ăn nhiều một chút, đừng khách khí, nàng nhà, đây chính là nhà của nàng, cứ coi chúng như của nàng, chúng là một nhà, nàng đừng khách khí.”

Phương Dung ngoan ngoãn gật đầu, “Cảm ơn Nhạc tỷ tỷ, thật sự thể coi nơi đây là nhà, coi hai của ?” Khi nàng lời , ánh mắt thẳng tắp chằm chằm Tần Giản.

Tần Giản mặt biểu cảm ăn cơm, rõ ràng vẫn còn giận nàng về chuyện tối qua.

Nhạc Tư Oánh liên tục đáp lời, “Đương nhiên , Tần Giản chính là đại ca của nàng, nàng tuyệt đối đừng câu nệ, cứ coi đây là nhà của .”

“Cảm ơn Nhạc tỷ tỷ, sẽ coi đây là nhà, thật quá, cuối cùng cũng nhà và .”

Phương Dung lời cảm ơn, nhưng đôi gót sen ba tấc bàn thành thật lén lút móc chân Tần Giản, cọ xát.

Động tác ăn cơm của Tần Giản khựng , hình khẽ run lên, rõ ràng chút cứng nhắc, Nhạc Tư Oánh nghi hoặc , quan tâm hỏi:

“Sao ? Có tối qua ngủ đắp chăn cẩn thận, lạnh , nấu chút canh gừng cho uống nhé?”

Tần Giản giả vờ như chuyện gì tiếp tục ăn cơm, “Không , lẽ cái giường cứng quá, khi ngủ chút cấn .”

Tranh thủ lúc Nhạc Tư Oánh chú ý, lén trừng mắt Phương Dung một cái, nhưng động tác móc chân của Phương Dung hề dừng , ngược còn luồn chân giữa hai đầu gối của , tiếp tục chơi đùa với lửa.

Nhạc Tư Oánh đút cơm cho Đậu Đậu, : “Vậy thì hôm nay mua một bộ chăn đệm về, trải thêm một lớp nữa sẽ còn cứng nữa.”

Phương Dung Tần Giản mặt biểu cảm, giọng dịu dàng như nước, “Quả thật là cứng thật, Nhạc tỷ tỷ, thể mua giúp một bộ chăn đệm ?”

“Được ! Ăn cơm xong sẽ mua.” Nhạc Tư Oánh đồng ý, tiếp tục đút cơm cho Đậu Đậu.

Đậu Đậu ăn nữa, cứ lùi về phía , tay đang nghịch đũa, cẩn thận làm rơi đũa xuống đất.

“Cái đứa trẻ , ăn cơm mà cũng đàng hoàng!” Nhạc Tư Oánh cúi định nhặt đôi đũa đất.

Loading...