Sao Chổi Nông Gia: Mang Không Gian Đi Làm Giàu - Chương 148

Cập nhật lúc: 2025-11-07 01:44:19
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Không ngờ nàng từng câu đối các nàng đối .

Lục Đào An xong liền đặt bút xuống, hiệu cho các nàng .

Vị tiểu thư mắng đối diện là nam nhân hôi hám, thấy bài thơ Lục Đào An làm , liên tục vỗ tay tán thưởng ngớt, vội vàng từng câu thơ nàng .

Những câu thơ đối còn hơn cả những câu mà các thư sinh . Sau khi nàng xong, cả trường lập tức im phăng phắc.

Chỉ thấy Quý phu nhân cũng sững sờ, vội vàng tới xem xét.

Lục Đào An tài làm thơ đến ? Chẳng lẽ là nàng lầm ?

một nha đầu từ thôn quê đến thể làm thơ ?

Nhìn kỹ những câu thơ , quả thật còn hơn cả những tiểu thư quyền quý từ kinh thành mà nàng từng gặp.

Nhìn thấy vẻ kinh ngạc của , Lục Đào An thầm . Đây chính là trí tuệ đúc kết từ hàng nghìn năm, nàng thuộc lòng , đương nhiên ai thể sánh bằng.

Có thư sinh chợt hồn, lập tức phẫn nộ : "Không thể nào! Các vị thể đối những câu thơ đến , rõ ràng căn bản đối ."

" , các vị lén phái mời vị phu tử đại nho nào đến giúp ?"

Có thư sinh tin, mạnh tay kéo tấm màn lụa xuống. Họ nghi ngờ đối diện nhất định trộn một nam tử học vấn cao thâm, bằng cho các nàng thêm mười cái đầu, các nàng cũng thể nghĩ những câu thơ đến .

Các tiểu thư thấy họ kéo tấm màn lụa xuống, bực bội :

"Sao , bây giờ chúng đối , các ngươi tin ?"

Tấm màn lụa rơi xuống, các thư sinh liếc mắt một cái, liền phát hiện đối diện là nữ tử, nào nam tử nào.

thì tấm màn lụa treo lên vốn dĩ cũng chỉ để làm màu, ở đây đông như , cũng sợ truyền lời tiếng , cho nên các phu nhân cũng mấy bận tâm.

nhiều thư sinh là vì thơ mà đến, tới bên bàn, cầm lấy tờ giấy tuyên thành bàn, mấy lượt mà vẫn thỏa mãn.

"Tuyệt diệu, quả thật tuyệt diệu!"

"Thơ , thơ !"

Cũng ít thư sinh, căn bản sẽ để ý đến thắng thua khi so thơ với các tiểu thư, ánh mắt của họ đều đổ dồn những giai nhân . Bình thường họ nào cơ hội nào quang minh chính đại ngắm những tiểu thư đang ăn diện lộng lẫy như thế , cách tấm màn lụa, đến tâm viên ý mã, giờ đây còn tấm màn che chắn, càng đến ngây .

Các tiểu thư thấy vẻ ngây ngô của họ, nhịn bật , mắng một câu, "Một đám ngốc nghếch!"

Các thư sinh lúc mới hồn, tự nhiên sờ sờ mũi, những thư sinh lễ phép thì chắp tay với đám tiểu thư:

"Vừa đa mạo phạm, xin !"

Những thư sinh đang xem thơ lập tức hỏi những câu thơ là ai , các tiểu thư đều chỉ về phía Lục Đào An.

Các thư sinh dời ánh mắt sang Lục Đào An, thầm nghĩ quả là một giai nhân tuyệt sắc, hệt như mỹ nhân bước từ trong tranh .

Lục Đào An thì để ý đến những điều , nàng về xuống chiếc bàn thấp của , thong thả uống .

Tấm rèm voan hạ xuống, Lục Quân Tề trong đám đông thoáng nhận Lục Đào An, y thật ngờ những câu thơ tuyệt mỹ đến do vị đường vốn tầm thường chẳng mấy ai để ý của nghĩ .

Lục Đào Hỉ càng căm hận siết chặt ngón tay, ngờ nổi bật là nàng, rõ ràng nãy nàng dùng vài lời lẽ khiêu khích mà để ý tới nàng, giờ xúm vây quanh nàng .

Nhìn sang Quý phu nhân cũng , ánh mắt khác với nãy, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc lẫn thích thú.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/sao-choi-nong-gia-mang-khong-gian-di-lam-giau/chuong-148.html.]

Cố Dao Dao vẫn giả vờ như chuyện gì mặt, thực thì trong lòng âm thầm vò nát chiếc khăn tay, thấy Quý Liên đang đối diện mà Lục Đào An, lòng nàng càng thêm ghen ghét.

Lục Hữu Lương thấy là con gái , ngờ con gái cũng đến, liền vội vàng bước tới chào Lục Đào An và Lục Đào Tĩnh.

“Con gái, con gái! Cha ở đây!”

Hai tỷ thấy là Lục Hữu Lương, trong lòng liền mừng rỡ, bèn bước tới đón.

“Cha, ngờ cũng đến.”

Lục Hữu Lương xúc động gật đầu, hai cô con gái xinh như hoa, trong lòng tràn đầy niềm tự hào, “Không ngờ mới vài ngày gặp, con gái của càng xinh hơn.”

“Cha, trêu chọc chúng con !” Lục Đào Tĩnh .

Lục Hữu Lương liếc nàng một cái, “Cha thật đấy, con gái của chính là hơn các cô nương nhà khác! Ít nhất trong lòng cha, các con là nhất!”

Lúc ba cha con đang vui vầy, bỗng thấy một giọng quen thuộc vọng tới.

“Đào Tĩnh?”

Dư Hàng thất thần tới, y ngờ, một thời gian gặp, Lục Đào Tĩnh đổi đến mức khiến y suýt nhận .

Da dẻ trở nên trắng trẻo, mặc lụa là gấm vóc, búi tóc cài chiếc trâm tinh xảo, hệt như một tiểu thư nhà giàu quyền quý, thần thái trang nhã, khác hẳn đây.

“Nhiều ngày gặp, nàng đổi, trở nên xinh đến .” Dư Hàng nhịn khen ngợi.

Lục Đào Tĩnh thấy là y, chẳng thèm cho y sắc mặt , “Vị công tử , chúng quen.” Nói xong liền chẳng thèm để ý đến y, tự về xuống cạnh bàn thấp, Dư Hàng lập tức vội vã theo.

“Đào Tĩnh, nàng đừng để ý đến , đây là ngu xuẩn, khờ dại, bỏ mặc một như nàng mà cần, cứ thế ...”

“Nàng cho thêm một cơ hội nữa ? Ta thề, sẽ đối xử với nàng...”

Lục Đào Tĩnh đợi y hết, liền cầm tách bàn hất bộ nước mặt Dư Hàng.

Lập tức nước cùng bã đổ ướt cả đầu lẫn mặt y.

“Ngươi lấy cái mặt dày như ? Lại còn mặt dày những lời , khi xưa ngươi chẳng thích Cố Dao Dao , nàng đang ở đằng kìa, ngươi cầu xin nhầm !”

Dư Hàng chẳng hề bận tâm Lục Đào Tĩnh đối xử với y như .

“Đều tại lúc đó nhất thời mê , là nàng quyến rũ , nếu nàng quyến rũ , cũng sẽ lén lút gặp mặt nàng lưng nàng, cầu xin nàng tha thứ cho một ?”

Bên xảy động tĩnh lớn như , cũng đều nghi hoặc sang.

Cố Dao Dao một bên mà sắc mặt tái mét, cái đồ ngu xuẩn dám những lời như mặt bao nhiêu , nếu để Quý gia thấy thì .

“Vị công tử , nào quyến rũ ngươi bao giờ, ngươi đừng vô cớ vu oan cho khác, và ngươi vốn hề quen .”

Nàng thà c.h.ế.t cũng thừa nhận, đặc biệt thể để Quý Liên , nàng còn kế hoạch thực hiện, nàng còn trở thành Quý phu nhân, tuyệt đối thể để tên ngu xuẩn kéo nàng xuống nước.

Dư Hàng thấy Lục Đào Tĩnh giờ đây xinh xuất chúng như , sớm quên mất khi xưa yêu mến Cố Dao Dao thế nào, coi Cố Dao Dao là tình trong mộng của .

Thấy Cố Dao Dao chối cãi, y liền vội vàng lớn tiếng :

“Khi xưa chính nàng cố ý quyến rũ , vị hôn phu của khác, nàng rõ ràng và Đào Tĩnh đính hôn, là vị hôn phu của khác, mà vẫn bằng lòng lén lút gặp gỡ , nhận lấy trâm cài tóc tặng cho nàng, nếu nàng quyến rũ thì là gì?”

Bị Lục Đào Tĩnh cự tuyệt, Dư Hàng lúc mất kiểm soát, chẳng màng gì nữa mà tuôn hết lời.

Loading...