SAO CHỔI GHÉ THĂM - Chương 65: Ngoại Truyện 14-Gia đình ba người (2)

Cập nhật lúc: 2025-11-11 02:24:12
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Hôm nay Chu Gia Thuật nghỉ, cần làm, nên cơn sốt là vô giá trị.

Từ Hành Tri Lương Bảo Ý ở nhà còn đặc biệt đến chơi.

Để yên tĩnh, nếu thì hai họ sẽ cãi hai tiếng đồng hồ .

Gõ cửa trông thấy Chu Gia Thuật mặt mày mơ màng buồn ngủ, Từ Hành Tri nhướng mày : “Làm phiền ngủ hả?”

giọng điệu hề chút áy náy vì làm phiền khác.

Chu Gia Thuật tinh thần rũ mắt: “Không, rảnh rỗi buồn chán thôi.”

Anh chuyện sốt, thấy cần thiết.

Vừa nãy quả thực nghỉ một lát, nhưng thực cũng ngủ . Chuyện liên quan nhiều đến việc bệnh. Mỗi khi Lương Bảo Ý ở nhà, đều tinh thần, chẳng hứng thú làm gì.

Nhiều lúc nhịn mà nghĩ, lẽ bản vốn là một nhạt nhẽo lạnh lùng, nên khi Lương Bảo Ý ở đây, chỉ trở trạng thái bình thường.

Suy đoán như ý nghĩa gì, vì họ bầu bạn với gần ba mươi năm .

“Tớ còn tưởng cô nàng ồn ào đó ở nhà, sẽ vui hơn chứ.” Từ Hành Tri trêu chọc: “ vắng mặt cái là cứ như rút phích cắm .”

Chu Gia Thuật đột nhiên bật một tiếng, ngầm thừa nhận.

Thực sự thể phản bác.

Từ Hành Tri luôn cảm thấy hai họ hợp .

Từ nhỏ nhiều Lương Bảo Ý ồn ào, ai cũng thể chịu đựng một tràn đầy năng lượng như cô. Ví dụ như Từ Hành Tri, một đứa trẻ nghịch ngợm từ nhỏ như , thỉnh thoảng cũng cảm thấy Lương Bảo Ý thực sự quá dày vò khác, nên thường xuyên tránh né cô.

Chu Gia Thuật thì hiếm khi như . Thậm chí thỉnh thoảng còn chủ động trêu chọc để Lương Bảo Ý dính lấy .

Đến mức Từ Hành Tri thường xuyên cảm thấy mạch não của học sinh giỏi lẽ khác với bình thường, bẩm sinh khả năng che chắn siêu mạnh.

Sau mới phát hiện , lẽ chỉ đơn thuần là do thích cô mà thôi.

Tình yêu quả thực là một điều kỳ diệu.

Yêu dễ, nhưng ở bên khó. Những chuyện vặt vãnh hàng ngày sẽ bào mòn nhiều tình yêu, những hợp tính khó bền lâu.

Sau khi kết hôn, vài họp lớp, đều hỏi hai học sinh giỏi còn ở bên ? Một nửa là tò mò, nửa còn lẽ là từ đầu đến cuối đều tin hai thể ở bên lâu dài.

Ngay cả Từ Hành Tri, từ nhỏ đến lớn hai lớn lên, thỉnh thoảng cũng tin lắm, cảm thấy Chu Gia Thuật thích yên tĩnh thích ồn ào, mà Lương Bảo Ý thì quá ồn ào. Khi đang yêu đương nồng nhiệt thì tất nhiên cái gì cũng , nhưng yêu lâu , khó tránh khỏi nảy sinh mâu thuẫn.

Thế nhưng bao nhiêu năm trôi qua, hai ngược vẫn duy trì một trạng thái từng đổi.

Từ Hành Tri cũng càng ngày càng nhận , đây từng cho Lương Bảo Ý là năng lượng cao, pin dung lượng cao, Chu Gia Thuật là pin hoạt động dung lượng thấp, cảm thấy hai thể cùng tần gì mấy. bây giờ cảm thấy, nếu Chu Gia Thuật là một đường thẳng với tốc độ định, thì Lương Bảo Ý là một đường cong d.a.o động lên xuống quanh đường thẳng đó. Hai tưởng chừng như một ồn ào một hướng nội, nhưng thực vẫn luôn đồng bộ tiến lên ở một mức độ nào đó.

Cũng như hồi nhỏ mấy gia đình cùng leo núi, nào Lương Bảo Ý cũng nhanh nhất, Chu Gia Thuật dường như mãi mãi nhanh cũng chậm, dần dần cô xa , nhưng nhanh mệt lử, thế là cô đợi tại chỗ, chờ đuổi tới…

Mà bất kể họ chung một con đường , cô luôn thể đợi Chu Gia Thuật.

Giữa họ từ tới đầu đều là hướng về phía .

Hôm nay Từ Hành Tri đến tìm Chu Gia Thuật để trò chuyện, tiếc rằng ai đó lơ đãng, liên tục trả lời tin nhắn. Người thể khiến Chu Gia Thuật dán mắt điện thoại để trả lời tin nhắn, ngoài Lương Bảo Ý thì còn ai khác.

Anh càu nhàu một câu: “Rốt cuộc hai bao nhiêu chuyện để , suốt ngày dính lấy , thấy phiền .”

Lớn chừng , tất cả những ví dụ từ những xung quanh đều cho một điều: xa thơm gần thối.

Mà cái kiểu lớn lên từ nhỏ với , học cùng chuyên ngành ở đại học, nghiệp còn làm cùng công ty của Chu Gia Thuật với Lương Bảo Ý, đến chị em ruột còn chán đến chết, mà hai

Thật khó mà tin nổi.

Chu Gia Thuật ngẩng đầu lên: “Không phiền. Nếu thấy vợ nhiều là phiền, thì tớ khuyên nên ly hôn, buông tha cho .”

“Cậu ăn khó thật.” Từ Hành Tri bực : “Chọc ngoáy ai , vợ tớ chuyện gì còn chẳng thèm để ý tới tớ chứ hiểu ?”

“Vậy thể để ý đến cô ?” Chu Gia Thuật vẫn chuyện khó : “Cậu miệng ?”

“Cậu đánh hả?” Từ Hành Tri nổi giận, nhưng ngay lập tức thở dài, : “Thôi , với cũng hiểu . Giống như… giống như một đáp án đúng, nhưng quá trình sai bét hết, mà thậm chí còn bắt đầu tính toán từ bước nào, nên dù đáp án đúng đến mấy cũng vô dụng.”

Anh đang cố gắng mô tả mối quan hệ giữa và vợ .

Chu Gia Thuật suy nghĩ một chút, quả thực hiểu, thế là tiếp tục ba hoa chích chòe với Lương Bảo Ý.

Anh quả thực mấy hứng thú với hầu hết việc thế giới .

Từ Hành Tri bực , cảm thấy Chu Gia Thuật cũng đáng ăn đấm, nhưng cũng điều rời khỏi đó, vì cãi với vợ (cãi một phía từ thôi), tạm thời về nhà, đành mặt dày ở đây g.i.ế.c thời gian.

Anh đề nghị: “Đi uống một ly với tớ ?”

Lúc Chu Gia Thuật mới ban cho một ánh mắt: “Cãi với Tần Diệu ?”

— Tần Diệu là vợ của Từ Hành Tri, hai kết hôn bao lâu.

Anh vẫn luôn độc , gia đình giục giã quá, Từ Hành Tri thực sự thể trốn tránh nữa, cuối cùng cũng xem mắt. Quá trình diễn suôn sẻ, vì mang theo chút giận dỗi nên quen đầy hai tháng kết hôn chớp nhoáng.

Gia đình Từ Hành Tri giàu , mà Tần Diệu xinh , một cuộc hôn nhân ai cũng mưu đồ riêng, ở một mức độ nào đó cũng coi là xứng đôi.

Từ Hành Tri tính sai. Anh cứ nghĩ là đàn ông xa và phụ nữ tham lam sẽ hợp , nhưng khi kết hôn mới phát hiện thực sự tệ, còn vợ là một phụ nữ lương thiện, an phận nhưng cứng đầu đến chút khó tin.

Gia cảnh cô , bố mất sớm, cô sống nương tựa bà ngoại. Hai năm gần đây bà ngoại bệnh, cô cần nhiều tiền, nên nhờ mai mối, tìm một bạn trai giàu .

vui khi thể lấy Từ Hành Tri, vì Từ Hành Tri trông tính cách vẻ tồi tệ, nhưng bao giờ làm khó cô. Nhà họ Từ giàu cũng hào phóng, Từ Hành Tri chỉ một đứa con trai , cũng hài lòng với con dâu, tình hình gia đình con dâu, thậm chí còn chủ động sắp xếp cho bà ngoại cô khám bệnh, giúp cô giảm bớt hơn nửa gánh nặng.

Sau khi kết hôn, Tần Diệu… , nhưng lẽ quá , khiến Từ Hành Tri mấy thoải mái. Ngày nào cô cũng coi như ông chủ và ân nhân, cẩn trọng, cần mẫn, chịu khó đóng vai vợ hiền thục, giống như một cái máy.

Từ Hành Tri ban đầu còn thấy khá , dần dần bất giác chút tức giận, thỉnh thoảng thậm chí kìm chủ động kiếm chuyện. Tần Diệu thể hiện sự bao dung đáng kinh ngạc, khiến càng trở nên tồi tệ và quá đáng hơn.

Vì thế ít mắng, Lương Bảo Ý cũng từng trêu chọc thật sự quá làm màu.

Tóm là… thật sự rung động, nhưng thì .

“Sao ?” Từ Hành Tri đột nhiên tò mò.

“Lương Bảo Ý , là một con lừa cứng đầu, nhất là trong chuyện tình cảm nam nữ. Tớ thấy đúng.” Chu Gia Thuật nửa đùa nửa thật: “Cậu bây giờ giống như một con lừa cứng đầu câm .”

Vẻ mặt Từ Hành Tri lập tức sụp đổ, cũng chẳng buồn che giấu nữa, : “Đôi khi tớ nghĩ, nửa đời tớ tạo nghiệp quá nhiều , nên ông trời mới phái Tần Diệu đến hành hạ tớ.”

“Đôi khi tớ Lương Bảo Ý, cũng cảm giác .” Chu Gia Thuật nhịn bật , đến tủ rượu lấy chai rượu vang đỏ, rót bình decanter để vang thở: “ con đều tìm lợi tránh hại, nếu thật sự cảm thấy chán ghét, thì nên tránh xa ba thước mới . Rõ ràng cảm thấy hành hạ mà vẫn cứ lao . Nếu hèn điên, thì … rõ ràng là rơi lưới tình .”

Rơi lưới tình… trong não vang lên tiếng đùng đoàng, như pháo hoa nổ .

Từ Hành Tri tự rót một ly, uống cạn, khổ: “Tớ cũng nữa, thật sự tớ thấy phiền vì cô , cô căn bản chẳng chút hứng thú nào với tớ, nhưng nấy. Tớ vui vui, cô cũng cứ thế. Tớ …”

Anh vốn thấy mất mặt, nhưng lẽ kìm nén quá lâu nên khó chịu, vẫn thẳng: “Tớ từng tỏ tình, thậm chí tớ còn quyến rũ cả , cô cũng tích cực đáp … nhưng tớ cô căn bản hề để tớ trong lòng.”

Giống như một nhân viên nhận công việc lương cao nên mỗi ngày đều trưng một nụ giả tạo để nịnh bợ ông chủ. Ông chủ than là màu trắng cô cũng thể vui vẻ than quả thực còn trắng hơn tuyết. Ông chủ chân thành một câu thích, cô thể rưng rưng nước mắt đáp mười câu khen ngợi, nhưng trong ánh mắt là sự kính nể và khao khát đồng tiền. Cô thậm chí còn chẳng quan tâm ông chủ của là hình dẹt hình tròn.

Mỗi họ lên giường, đều cảm thấy cô coi đó là cái giá để giấc mơ thành hiện thực, dù đôi khi hòa hợp viên mãn, cũng chỉ là món đồ chơi cô dùng để mua vui cho .

Yêu một như , cảm giác bất lực y như mỗi cú đ.ấ.m đều đ.ấ.m bông.

“Lương Bảo Ý theo đuổi như thế nào?” Từ Hành Tri đột nhiên hỏi. Nhiều năm như , vẫn luôn hai bắt đầu như thế nào, nhưng theo bản năng cho là Lương Bảo Ý theo đuổi .

Chu Gia Thuật khẽ : “Là tớ theo đuổi cô . Cô ngộ , tớ sốt ruột đến mức ngày nào cũng đánh cô , nhưng càng tự đánh . Không kiềm chế , tớ hôn cô một cái. Dù cô vẫn ngộ , nhưng giận, cũng quá kháng cự, thế là tớ , trong lòng cô tớ, nên chai mặt giở trò một thời gian.”

Từ Hành Tri vỗ tay: “Đỉnh đấy, nhưng thì giống việc Lương Bảo Ý sẽ làm hơn.”

“Thích một là sẽ làm nhiều chuyện giống .”

Từ Hành Tri nhớ những việc làm gần đây, tự giễu cợt gật đầu: “Chính xác.”

“Kiên nhẫn một chút, thì hãy bắt đầu từ việc theo đuổi . Có giấy chứng nhận kết hôn là trận thua , còn nản lòng gì chứ.” Chu Gia Thuật .

Từ Hành Tri bất giác bùng cháy, ngửa đầu rót thêm một ly rượu, ánh mắt kiên định như đảng, chợt nhận : “Sao với Lương Bảo Ý ngày càng giống . Quả nhiên là gần mực thì đen.”

Lương “mực” đang dạy con gái cách ăn hết một cái bánh hoa cuộn nhỏ trong một . Dưới ánh mắt khinh bỉ của Náo Náo, cô nhận cuộc điện thoại la làng của Từ Hành Tri, Chu Gia Thuật đột nhiên sốt cao hôn mê đưa bệnh viện. Cô suýt nữa nghẹn miếng bánh hoa cuộn, khó khăn hỏi tên bệnh viện, kéo con gái rời khỏi tiệc.

Khi Lương Bảo Ý đẩy cửa phòng bệnh , Chu Uẩn Ninh ở đó , nhưng cô vẫn kìm chế mà lao đến, nắm lấy tay Chu Gia Thuật, nước mắt lưng tròng: “Thuật…”

Chu Gia Thuật cảm giác sức nặng ngực, khó nhọc rút tay , bình luận một câu: “Chưa c.h.ế.t .”

Bảo Ý sờ trán , ngẩng đầu Chu Uẩn Ninh, thấy vẻ mặt bình thản của bố Chu, cuối cùng cô lau nước mắt: “Thế là thể hiện em coi trọng .”

“Không cần ha.” Trên mặt Chu Gia Thuật thoáng qua chút dè bỉu, nhưng kỹ thì thể thấy chút ngượng ngùng.

Vốn Từ Hành Tri còn tưởng hai uống rượu giả khiến tèo đời, sợ đến tái mặt, mới nhớ từ đầu đến cuối Chu Gia Thuật uống một giọt nào.

Lúc thấy hai đấu khẩu, bất giác một cảm giác an tâm.

Náo Náo quen thuộc thở dài, mặt tràn đầy vẻ bất lực, nhưng làm , cả bố cả đều trẻ trâu.

Bé thấy Từ Hành Tri cũng mang vẻ mặt cạn lời, như tìm tri kỷ, đưa bánh ngọt nhỏ mà gói : “Chú ơi, chú ăn ạ?”

Hai chú cháu chiếc ghế nhựa màu xanh ở hành lang ngoài phòng bệnh chia ăn bánh ngọt nhỏ.

Lúc Náo Náo ngoài cửa, Bảo Ý phát hiện , cảnh giác lẩm bẩm: “Từ Hành Tri thể tự đẻ một đứa ?”

Chu Gia Thuật giơ tay lên, che miệng cô : “Chiếm hữu nó thôi.”

“Con em mà.” Bảo Ý lầm bầm, bất mãn, giận dữ…

“Đừng làm nũng.” Chu Gia Thuật nhận xét.

Bảo Ý: “…”

Hết yêu .

Thấy cô thực sự vui, Chu Gia Thuật vẫy vẫy tay, vỗ vỗ chỗ bên cạnh giường, bảo cô lên.

Một giờ , y tá đến thuốc, thấy Lương Bảo Ý đang ngủ say giường, Chu Gia Thuật thì ghế sofa bên cạnh gõ bàn phím, chai truyền dịch tay sắp cạn.

Y tá định cảm thán một câu, rốt cuộc ai mới là bệnh nhân đây? Thì thấy Chu Gia Thuật đặt ngón tay lên môi, “suỵt” một tiếng. Y tá sững , nhưng vẫn nhẹ nhàng bước tới, chai truyền mới cho .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/sao-choi-ghe-tham/chuong-65-ngoai-truyen-14-gia-dinh-ba-nguoi-2.html.]

Chu Gia Thuật , khẽ : “Phiền cô , đêm qua cô ngủ ngon, ngủ thêm một chút.”

Cô y tá nhỏ cũng mỉm , trong lòng cảm thán hai đừng quá đáng chứ.

Đã đây là con trai và con dâu của chủ nhiệm Chu, thực sự ngờ là khung cảnh thế .

y tá vẫn chu đáo nhẹ nhàng đóng cửa .

Náo Náo ông bà ngoại đưa về . Khi khỏi bệnh viện, bé tạm biệt Từ Hành Tri đầy lưu luyến, khách sáo : “Chú Từ ơi, nếu chú chỗ nào để , chú về nhà bà ngoại con với con ?”

Từ Hành Tri cũng từng đến đó. Hồi còn bé bố đánh, còn trốn ở nhà họ Lương thề sống c.h.ế.t về nhà. Dì Thân Hủy còn : “Vậy con cứ ở đây hai ngày , để bố con cũng tự kiểm điểm .”

Hồi đó là bố hiểu lầm gian lận, tức giận bỏ nhà . lúc đó còn nhỏ, đầu óc thực sự quá đơn thuần, nếu bố ngầm đồng ý, thì dì Thân Hủy dám dễ dàng giữ .

Sau nhiều năm, một nữa mặt dày theo Náo Náo về nhà họ Lương ở.

Dì Thân Hủy chút dở dở , sắp xếp cho ở phòng khách. Anh tắm rửa xong liền dẫn Náo Náo phòng khách xem TV, hai mỗi cầm một đĩa trái cây.

Từ Hành Tri thấy bé xem phim tài liệu, thế là hỏi: “Con xem hiểu ?”

Náo Náo gật đầu.

“Thông minh như bố con .” Từ Hành Tri khen.

Náo Náo: “…”

Nghe giống lời ý gì cả.

“Con nhớ bố ?” Một lúc , Từ Hành Tri tìm chuyện để .

Náo Náo thở dài: “Con tám tuổi .”

Ý là bé còn là trẻ con nữa.

“Ồ.” Từ Hành Tri thở dài: “Con cũng tám tuổi .”

Như thể đang cảm thán thời gian chờ đợi ai.

Chú ồn ào quá.

Náo Náo lén lút mách .

Một chốc , Lương Bảo Ý gọi điện thoại đến: “Cậu rảnh rỗi việc gì làm mà chạy đến nhà tớ làm gì? Già mà vẫn mặt dày thế.”

Từ Hành Tri trơ trẽn : “Đây là nhà chú dì mà, họ .”

“Cậu quấy rầy con gái tớ.” Lương Bảo Ý : “Làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của trẻ em là đang hủy hoại những mầm non tương lai của đất nước đấy.”

Từ Hành Tri phản bác , đột nhiên bắt đầu lái sang chuyện khác: “Kể ngày xưa tớ bỏ nhà sống ở nhà , chắc làm Chu Gia Thuật buồn rầu lắm nhỉ. Hồi đó còn bé tí, giờ nghĩ cũng thấy chút manh mối , tối nào cũng ở đến mười hai giờ mới về nhà. Chậc chậc, thật chua chát.”

Đó là ký ức quá xa xưa , lẽ là lúc mới lên cấp hai?

Từ Hành Tri hồi tiểu học lêu lổng, khi thi cuối kỳ chuyển cấp làm be bét. Lên cấp hai, kiểm tra tháng đầu tiên, trong hơn một ngàn cả khối, thứ bốn trăm mấy. Thế là bố nhất trí cho rằng gian lận một cách trắng trợn mới thể đạt điểm cao như .

Từ Hành Tri vô cùng tủi tức giận bỏ nhà .

Bảo Ý làm chứng cho , kiểm tra dễ, nhưng đề hack não, cần thật cẩn thận mới thể đạt điểm cao, nên nhiều vốn thành tích làm bài , vì kiêu ngạo. Thứ hạng khác xa so với trình độ bình thường của .

Từ Hành Tri cũng quả thực gian lận, chỉ đột nhiên ngộ một cách khó hiểu, cảm thấy chơi bời chán òm, bắt đầu nghiêm túc giảng lớp.

Tối hôm đó Từ Hành Tri ở phòng khách, ngay đối diện phòng Bảo Ý. Chu Gia Thuật ôn bài ở đó đến mười một giờ, nhờ Bảo Ý nấu một bát mì. Đến khi Bảo Ý ngáp liên tục, càu nhàu nếu ngủ cô sẽ ngất xỉu mất, Chu Gia Thuật mới rửa bát về nhà.

Trong phòng bệnh, Lương Bảo Ý ngạc nhiên đầu , nghi ngờ Chu Gia Thuật: “Thật đó?”

Chu Gia Thuật ngước mí mắt, để ý đến kẻ ngốc.

Vừa nghĩ đến kẻ ngốc chậm hiểu đến đáng thương, liền thấy còn đáng thương hơn.

Suy nghĩ nửa phút, Lương Bảo Ý đột nhiên cảm thấy đúng là như , thế là vẻ mặt khó tả Chu Gia Thuật: “Anh bụng khó lường, mưu đồ bất chính.”

“Anh còn tận tụy ngừng, nấy nữa cơ.”

Bảo Ý nhảy lên giường, ôm lấy xuống: “Số mà sướng chứ.”

Chu Gia Thuật : “Anh cũng thấy .”

Khi mơ mơ màng màng sắp ngủ, Bảo Ý đột nhiên toe toét , hôn khóe môi : “Số em cũng lắm.”

Ngày hôm thăm bố , thấy ông bô đang bệnh cạnh giường đút bưởi cho bà đang sấp giường ăn, Náo Náo nhịn mà ấn nhân trung, cảm thấy thế giới loạn hết .

Bé cảm thấy phận tồi tệ nhất trong nhà.

Từ Hành Tri cũng theo, vẫn mặc bộ đồ hôm qua, tinh thần cũng phấn chấn cho lắm, nhưng vẫn nhịn châm chọc một câu: “Ôi, Lương Bảo Ý, tàn tật ?”

Mà Náo Náo, bạn mới kết tình hữu nghị cách mạng với đột nhiên vỗ một cái, nghiêm túc : “Phỉ phui cái mồm!”

Chu Gia Thuật bên giường cũng nhịn nhíu mày: “Cậu ăn đòn ?”

Từ Hành Tri làm động tác kéo khóa miệng , đúng là thiên lý mà.

Lương Bảo Ý lười biếng ngẩng đầu , mỉa mai: “Ngươi lấy gì mà đấu với ai gia?”

Từ Hành Tri còn kịp mắng cô, Chu Gia Thuật nhét một miếng bưởi lớn miệng cô, bực bội : “Tỉnh dậy , Đại Thanh diệt vong .”

Náo Náo trèo lên giường, kéo Bảo Ý dậy, khoác áo khoác cho xong, lấy giày mang cho , cuối cùng kê một cái ghế đẩu nhỏ, lên chải tóc cho . Toàn bộ động tác diễn trôi chảy, chút gượng gạo do dự, rõ ràng là làm ít .

“Đứa trẻ ngoan như thật sự là do sinh hả?” Từ Hành Tri nghi ngờ nghiêm trọng: “Trộm ở , khai thật .”

Bảo Ý ôm lấy Náo Náo, lóc om sòm: “Cưng , thể sống thiếu con !”

Lại nữa , nữa , nữa !! Náo Náo lặng lẽ cầu cứu, mắt rưng rưng bố.

Chu Gia Thuật truyền dịch, giơ tay lên, bất lực xòe mặt con gái, ý là con tự lo liệu !

Chải tóc xong, hai con đùa giỡn khỏi phòng bệnh đến phòng nước công cộng lấy nước nóng.

Từ Hành Tri khẽ di chuyển đôi chân dài, dịch chuyển sang ghế sofa cạnh giường bệnh đơn xuống: “Cậu thấy ồn ào ? Tai tớ sắp chai nè.”

Chu Gia Thuật ngước mắt, liếc , nữa: “Là vợ tớ, chứ vợ . Cậu thấy ồn thì thể về.”

Từ Hành Tri gằn một tiếng.

Chu Gia Thuật đột nhiên hỏi: “Vợ từ hôm qua đến giờ vẫn thèm để ý đến , đúng ?”

Nói xong, chậc chậc hai tiếng, một cách sâu xa: “Thật đáng thương!”

Thực tối qua nhắn tin cho Tần Diệu, tối nay sẽ ngủ ở ngoài.

Tần Diệu trả lời : [Được, chú ý an nhé. ]

Lịch sự, khách sáo, nhưng khiến tức điên.

Từ Hành Tri cũng cảm thấy chán chường, cụp đầu xoa thái dương một lúc, định dậy cáo từ, đột nhiên tiếng gõ cửa phòng bệnh.

Từ Hành Tri từ khách thành chủ : “Mời .”

Một linh cảm mạnh mẽ mà khó hiểu siết chặt lấy , giây tiếp theo cửa mở , thấy bóng dáng quen thuộc.

Tần Diệu mang theo hoa quả, thoáng qua Từ Hành Tri, chút bất ngờ nhưng gì, chỉ đặt hoa quả lên đầu giường: “Nghe Bảo Ý bệnh, đỡ hơn ?”

Chu Gia Thuật khẽ nhướng mày, nhớ cuộc đối thoại nãy giữa Bảo Ý và Náo Náo, hồi tưởng một vài mảnh ký ức : “Đỡ nhiều , cảm ơn em. Sáng nay Từ Hành Tri mang bữa sáng đến cho và Bảo Ý, còn vuốt ve đồng hồ điện thoại của con gái nữa, em quản , già mà chẳng tí phẩm chất nào cả.”

Tần Diệu hiếm khi tiếp xúc với bạn bè của Từ Hành Tri, vì chút lúng túng Từ Hành Tri một cái.

Từ Hành Tri tới, đến gần cô , lặng lẽ nắm tay cô , càu nhàu Chu Gia Thuật: “Sao là hôm qua tớ vội vã đưa đến bệnh viện ? Cậu đột nhiên ngất xỉu, làm tớ sợ đến đau tim, tớ đòi tiền bồi thường tổn thất tinh thần là may mắn lắm .”

Vẻ mặt như thể bất mãn vì Chu Gia Thuật mách vợ .

“Ồ.” Chu Gia Thuật bĩu môi: “Hồi đó té gãy chân, là tớ ngày nào cũng cõng lên xuống lầu, oán than gì .”

“Phì, nếu Lương Bảo Ý chơi hèn ngáng chân tớ một cái, tớ sẽ té gãy chân chắc? Như xem từ lúc đó âm mưu bất chính, định trả nợ .”

Chu Gia Thuật: “…Vậy thì tính vẫn là lừa cô đến khu nhà bỏ hoang ở ngoại ô làm cô thương mà.”

Lương Bảo Ý vặn . Trước khi Từ Hành Tri kịp lấy lý lẽ tranh cãi, cô túm lấy tay Tần Diệu, tát cho “bốp” một cái.

Tần Diệu: “…”

Từ Hành Tri: “…”

Hai vợ chồng đầu , ngạc nhiên Lương Bảo Ý. Lương Bảo Ý giơ tay lên, ngây một thoáng: “Xin nha… Tay trơn quá, lớn tiếng với làm gì, còn đang bệnh, trái tim hả.” Cô trừng mắt Từ Hành Tri, đó đầu Tần Diệu: “Em mau đưa ! Em để ý đến , sắp buồn đến phát điên , quấy rầy Tiểu Thuật nhà chị xong quấy rầy con gái chị nữa.”

Từ Hành Tri vội vàng định bịt miệng cô , nhưng mặt vợ, vẫn giữ vẻ phong độ giả bộ lạnh nhạt, Tần Diệu: “Đừng bậy.”

Tần Diệu chỉ ngơ ngác : “Em… để ý đến lúc nào chứ?”

cảm thấy chắc chắn hiểu lầm nào đó ở đây.

Từ Hành Tri hiểu ý cô , nhưng liếc một cách thờ ơ, mà còn hỏi: “Không ?”

Tần Diệu còn định gì đó, Từ Hành Tri đột nhiên nắm lấy cổ tay cô kéo : “Về nhà .”

Trước khi ngang qua Lương Bảo Ý, Lương Bảo Ý còn nhướng mày với , im lặng : Không cần cảm ơn.

Ánh mắt cô tinh nghịch mà lanh lợi. Một vô tư như , thực nhạy bén hơn ai hết, cũng cô liên lạc với Tần Diệu từ lúc nào, và giăng bẫy như thế nào để cô đến thăm bệnh, tạo cơ hội cho họ gặp .

Anh chút hiểu tại Chu Gia Thuật si mê cô hối tiếc đến .

Náo Náo chống cằm chiếc ghế đẩu nhỏ trong góc, bà nội gọi điện hỏi bố , tiện thể hỏi: “Bên con mà ồn ào thế?”

Náo Náo khẽ thở dài: “Người lớn ồn ào quá ạ.”

Náo Náo: Thế hệ bố khó bảo quá.

Loading...