Quyến Luyến - Chương 69

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-22 18:58:23
Lượt xem: 289

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Mưa Manhattan như kim bạc xuyên sông Hudson. Diệp Trúc Khê trong căn suite tầng cao nhất của khách sạn Waldorf Astoria, đầu ngón tay khẽ gõ nhẹ thành ly champagne. Ba ngày , hội đồng quản trị Morgan Stanley thông qua phương án sáp nhập mà cô đề xuất, giờ đây cả Phố Wall đều đang bàn tán về phụ nữ trẻ đến từ Hong Kong làm thế nào để sử dụng mua đòn bẩy làm rung chuyển nền tảng của một gã khổng lồ tài chính Mỹ.

"Diệp tổng, bác sĩ Cảnh đến ạ." Trợ lý nhẹ nhàng nhắc nhở bên ngoài cửa.

Đầu ngón tay Diệp Trúc Khê khựng . Điều trong kế hoạch – thời gian hẹn gặp của họ đáng lẽ là tối mai, khi cô kết thúc bữa tối với CEO của Goldman Sachs.

"Để ."

Khoảnh khắc cánh cửa mở , cô ngửi thấy mùi nước khử trùng lẫn lộn với bụi đất. Cảnh Dĩ Chu ở cửa, mặc chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, mắt quầng thâm đậm, cánh tay còn băng bó. Hình ảnh khác xa so với vị bác sĩ phẫu thuật luôn tỉ mỉ trong ký ức của cô.

"Viện trợ y tế ở châu Phi kết thúc sớm ?" Cô cố tình hỏi về vết thương của , chỉ rót thêm một ly champagne đẩy qua.

Cảnh Dĩ Chu chạm ly. Anh thẳng đến cửa sổ sát đất, ánh đèn New York chiếu những tia sáng vỡ vụn đồng tử .

"Phiến quân Congo tấn công trạm y tế," giọng như giấy nhám cọ xát, “bọn mất hai y tá và một bệnh nhân tám tuổi."

Ly rượu của Diệp Trúc Khê dừng giữa trung. Cô nhận thấy dùng từ "bọn " – đàn ông ngay cả khi ở địa ngục cũng sẽ gánh vác trách nhiệm lên vai. Thật là một phẩm chất nực đáng quý.

"Vậy là bay mười bốn tiếng đồng hồ đến New York sớm," cô từ từ đặt ly rượu xuống, "chỉ để cho châu Phi nguy hiểm đến mức nào?"

Cảnh Dĩ Chu đột nhiên xoay , ống tay áo dính m.á.u quẹt qua ly pha lê, tạo tiếng va chạm chói tai.

"Không, đến để hỏi em một câu." Anh từ trong túi lấy một chiếc nhẫn – đó là chiếc nhẫn cưới do chính thiết kế khi họ kết hôn, bên trong khắc vân tay của hai . "Tại thứ xuất hiện trong danh mục đấu giá của Sotheby's?"

Lông mi Diệp Trúc Khê khẽ run lên gần như thể nhận . Tuần cô quả thật nhờ thư ký xử lý một lô trang sức dùng đến, nhưng ngờ chiếc nhẫn đó lẫn . Sự sơ suất c.h.ế.t tiệt .

"Chỉ là tận dụng tối đa thôi mà." Cô đến quầy bar mini, tự rót cho một ly whisky, "Dù thì chúng cũng cần những thứ hình thức như nữa, ?"

Ly thủy tinh phản chiếu nụ giả tạo hảo của cô. Thực tế, ngày gửi chiếc nhẫn , cô uống cạn cả chai Hennessy, nhưng sự yếu đuối sẽ bao giờ để Cảnh Dĩ Chu .

Ánh mắt Cảnh Dĩ Chu tối sầm . Anh tóm chặt cổ tay cô, lực mạnh đến mức khiến cô nhíu mày. "Em ?" Hơi thở phả tai cô, mang theo mùi cà phê nồng và mùi m.á.u tươi, "Trong bệnh viện dã chiến ở Congo, một phụ nữ mang thai vì bảo vệ đứa con trong bụng, dùng che chắn đạn lạc."

Đồng tử Diệp Trúc Khê đột nhiên co rút. Anh luôn như , luôn thể dùng cách chính xác nhất xuyên thủng lớp phòng vệ của cô. Đêm khi phá thai, Cảnh Dĩ Chu ôm cô " chúng sẽ còn con", còn cô khi ngủ say nuốt nửa lọ thuốc ngủ.

"Thật là một câu chuyện cảm động." Cô gỡ tay , cồn đang cháy trong dày, "Đáng tiếc là dị ứng với tình cảm liệt sĩ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/quyen-luyen/chuong-69.html.]

Cảnh Dĩ Chu đột nhiên , nụ đó khiến cô rợn sống lưng. "Anh mua chiếc nhẫn." Anh đặt nó lên quầy bar, tiếng kim loại va đá cẩm thạch trong trẻo như tiếng đạn lên nòng, "Tốn gấp bảy giá gốc – thật trớ trêu, hôn nhân của chúng ở sàn đấu giá đáng giá hơn."

Diệp Trúc Khê chộp lấy chiếc nhẫn ném ngoài cửa sổ. Nó vẽ nên một đường cong bạc, biến mất trong đêm mưa New York. "Hài lòng ?" Cô khiêu khích ngẩng đầu, nhưng cơn bão trong mắt Cảnh Dĩ Chu trấn giữ.

Giây tiếp theo, cô ấn lên cửa sổ sát đất, tấm kính lạnh lẽo dán lưng trần. Đầu gối Cảnh Dĩ Chu tách hai chân cô , băng gạc thô ráp cọ xát lớp thịt non mềm bên trong đùi cô.

"Anh điên ?" Cô giãy giụa túm lấy cánh tay thương của , nhưng thấy rên khẽ một tiếng – vì đau đớn, mà là khi cô vặn vẹo, vòng m.ô.n.g vô tình cọ qua thứ dục vọng cứng và nóng của .

Cảnh Dĩ Chu dùng tay còn lành xé toạc chiếc áo sơ mi lụa của cô, tiếng cúc áo bật bay giống như một vụ nổ nhỏ. "Từ ngày em đánh mất đứa con của chúng ," răng cắn lên xương bả vai cô, "chúng đều phát điên ."

Lời phản bác của Diệp Trúc Khê những ngón tay đột ngột xâm nhập cắt ngang. Hai ngón tay thon dài báo cắm cơ thể cô, khớp ngón tay cong ấn điểm nhạy cảm, thuần thục đến mức khiến tức giận. Cô cắn chặt môi để tiếng rên rỉ thoát , nhưng khi ngón tay thứ ba thêm , cô mất kiểm soát cong lưng lên.

"Ướt đến mức ," Cảnh Dĩ Chu rút ngón tay , thoa dịch thể óng ánh lên xương quai xanh của cô, "cơ thể em thành thật hơn em nhiều."

Diệp Trúc Khê vòng tay túm lấy tóc , buộc thẳng : "Vậy đừng nhảm nữa, làm ." Cô khiêu khích cởi thắt lưng của , tiếng khóa kim loại bật như một lời tuyên chiến.

Đồng tử Cảnh Dĩ Chu giãn rộng thành vực sâu đen kịt. Anh một tay ôm cô lên ném xuống ghế sofa, khi Diệp Trúc Khê còn kịp điều chỉnh tư thế, vật nam tính nóng rực chạm lối của cô. Không màn dạo đầu, chất bôi trơn, trực tiếp đ.â.m sâu tới tận cùng.

"Aaa—!" Móng tay Diệp Trúc Khê cắm sâu cơ lưng , đau đớn và khoái cảm cùng lúc bùng nổ. Góc độ khiến thứ đó nghiền nát cửa tử cung, nơi mà hơn hai tháng trải qua phẫu thuật nạo phá thai. Nỗi đau từ vết thương cũ va chạm một cách kỳ lạ làm tăng khoái cảm, cô kiểm soát mà siết chặt vách trong, lập tức cảm thấy "thứ" bên trong cơ thể lớn thêm một vòng.

Cảnh Dĩ Chu giữ chặt eo cô bắt đầu thúc mạnh, mỗi rút chỉ còn phần đầu, bộ . Ghế sofa phát tiếng kẽo kẹt nặng nề những cú va chạm, hòa lẫn với âm thanh dâm mỹ của da thịt va đập.

"Nói ," thở hổn hển cắn vành tai cô, " xem lúc em đấu giá chiếc nhẫn nhớ đến đám cưới của chúng ?"

Diệp Trúc Khê trong cơn chao đảo nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn sofa, khớp ngón tay trắng bệch. Ngày đó cô mặc váy cưới đuôi cá, đột nhiên nghẹn ngào trong phần tuyên thệ – đó là đầu tiên và duy nhất cô thấy Cảnh Dĩ Chu rơi nước mắt.

"Không !" Cô hét lên phủ nhận, nhưng giây tiếp theo lật thành tư thế quỳ. Cảnh Dĩ Chu từ phía giữ chặt hai tay cô, tiến ở một góc độ gần như sỉ nhục, tư thế khiến sâu hơn bao giờ hết.

"Đồ dối trá." Anh cúi l.i.ế.m vùng hõm cột sống cô, nhưng cú va chạm từ háng càng hung bạo, "Khi lên đỉnh, em sẽ vô thức nắm chặt ngón áp út tay trái – nơi đáng lẽ chiếc nhẫn."

Thị giác của Diệp Trúc Khê bắt đầu mờ . Khoái cảm dâng trào như sóng dữ, cô cảm thấy đang xé thành hai nửa – một nửa đắm chìm trong khoái lạc thể xác, một nửa giãy giụa trong vũng lầy ký ức. Khi tay Cảnh Dĩ Chu vòng phía bóp chặt cổ họng cô, cao trào như tia sét đánh trúng cô, cô run rẩy phun nhiều ái dịch, làm ướt đẫm chỗ kết hợp của hai .

Cảnh Dĩ Chu xuất tinh khi cô co thắt dữ dội nhất, t.i.n.h d.ị.c.h nóng bỏng đổ sâu nhất. Điều ngược sự ăn ý của họ trong nửa năm qua – khi cô phá thai, bao giờ xuất tinh bên trong, tựa như một hình phạt thầm lặng.

"...Thuốc tránh thai." Diệp Trúc Khê gắng gượng mở lời trong dư âm.

Cảnh Dĩ Chu từ từ rút , t.i.n.h d.ị.c.h chảy xuống dọc đùi trong của cô. "Không cần ," giọng đột nhiên mệt mỏi, "đạn của phiến quân Congo b.ắ.n thủng ống dẫn tinh bên trái của ."

Loading...