5.
Tôi im, chậm rãi đầu . Khuôn mặt chị San tái nhợt và kỳ quái ngay phía , đối diện với .
“Á!”
Tôi hét lên một tiếng, bản năng chạy trốn, nhưng bàn tay vai như nặng ngàn cân, khiến thể cử động.
Nhìn khuôn mặt ngày càng gần hơn, dần rơi tuyệt vọng. Tôi cố gắng nhiều như , vẫn thoát ...
Tôi từ từ nhắm mắt , cảm nhận bàn tay chị San siết cổ càng lúc càng chặt.
Khi nghĩ cổ sắp bóp gãy, chị San bỗng hét lên một tiếng, như vứt rác, đẩy sang một bên.
Cánh tay va cạnh thùng rác rạch một vết sâu, m.á.u chảy ầm ầm.
Tiểu Kỳ chạy đến bên , kéo núp thùng rác.
Lúc mới lấy tinh thần, ánh trăng thấy một đàn ông xa đó im.
Anh đeo kính gọng đen, mặc áo khoác màu kaki, tóc rối bù như vội vàng chạy đến.
Tay trái cầm bật lửa, tay cầm một xấp giấy.
Tôi quen .
Vừa thoát khỏi bóng tối cái chết, đầu óc còn lâng lâng.
Chị San vẻ tức giận, nhanh bước về phía đàn ông. Người đàn ông từ tốn châm lửa đốt một tờ giấy, ném về phía chị San.
Chị San vẻ sợ ánh lửa, luống cuống tránh sang bên.
Anh đốt thêm một tờ giấy ném tiếp, chị San hoảng loạn chạy trong khu ký túc xá.
Tôi thầm thở phào, hóa quỷ mặt sợ ánh lửa. Nhìn thế thì đàn ông là cứu .
Tôi dậy từ mặt đất, cà nhắc đến bên đàn ông cảm ơn .
Anh thấy bộ dạng như , hỏi thăm lo lắng: “Tiểu Tiểu, chứ?”
Tôi lặng lẽ lùi một bước: “Sao tên ?”
Anh giật , gãi đầu: “Ôi, quên giới thiệu, chính là Vô Úy, tên thật là Tống Dương.”
“À? Là ? Anh làm tìm tới đây?”
Tôi ngạc nhiên.
“Tôi thấy tin nhắn gửi tình hình nghiêm trọng, nhắn tiếp thì trả lời nữa, nghĩ chắc gặp nguy hiểm .”
“Tôi xem video trang cá nhân của , thấy định vị trường , gần thành phố nên vội vàng tới.”
Trong lòng tràn ngập sự ấm áp, một xa lạ mà làm đến thế.
Tôi chân thành cảm ơn . Anh vội phủ nhận cần khách sáo, vẻ mặt nghiêm trọng:
“Các thể ở trường nữa, gây ồn ào mà ai , nghi trong trường nhiều quỷ mặt .”
Tôi lạnh hết , nhỏ giọng hỏi: “Vậy chúng làm gì tiếp theo?”
Tống Dương suy nghĩ :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/quy-mat-nguoi/chuong-5.html.]
“Quỷ mặt sợ ánh lửa và tỏi, mua vài cây nến và tỏi, tìm khách sạn gần trường tạm trú một đêm.”
Tôi gật đầu, mắt liếc Tiểu Kỳ, vẻ do dự: “Cô chính là bạn cùng phòng với hôm , học đêm. Anh nghĩ cô Quỷ mặt ?”
Tống Dương Tiểu Kỳ lâu đến mức làm cô sợ, nhỏ giọng:
“Thực chỉ nhận quỷ mặt mức độ thấp, còn nếu cô giống bình thường thì khó phán đoán.”
Tôi cau mày: “Nghĩa là cũng chắc cô quỷ mặt ?”
Tống Dương gật đầu: “Hiện giờ là , nhưng cô chị San truy đuổi thì khả năng là quỷ mặt cao.”
Tôi bàn thêm với Tống Dương, cuối cùng nhất trí xác suất Tiểu Kỳ là quỷ mặt khá thấp.
Trường bao nhiêu quỷ mặt , bỏ Tiểu Kỳ quá nguy hiểm. Chúng quyết định đưa Tiểu Kỳ cùng .
Chúng siêu thị gần đó mua đồ, gần đến 2 giờ sáng . Tìm mấy khách sạn, chỗ nào cũng hết phòng hoặc đóng cửa.
Cuối cùng tìm một chỗ trong ngõ nhỏ.
Chỉ còn hai phòng trống.
Tống Dương là con trai, chắc chắn một phòng riêng. Dù , ở chung với Tiểu Kỳ một phòng.
Túi đầy tỏi, lòng cầu nguyện: “Tiểu Kỳ ơi, mong cô quỷ mặt .”
Trước khi phòng, Tống Dương lén kéo sang một bên: “Tôi ở bên cạnh, nếu Tiểu Kỳ gì thì đập tường thật mạnh.”
Tôi gật đầu.
Sau một đêm vất vả, mệt rã rời. Rửa ráy sơ qua, ngã vật lên giường.
Tiểu Kỳ cô nhiều mồ hôi, đòi tắm. Nghe tiếng vòi hoa sen, ngủ mơ màng.
Khi cô tắm xong, dọn đồ, mở mắt liếc qua.
Nhìn một phát làm giật tỉnh ngủ. Áo choàng tắm của cô như mặc ngược!
Tôi nhanh chóng dụi mắt, kỹ .
! Mặc ngược thật!
Đầu óc trống rỗng, điều lo sợ nhất vẫn xảy .Tôi run run hỏi:“Tiểu Kỳ, áo choàng tắm của … mặc ngược …”
Tiểu Kỳ đầu , nở nụ dịu dàng: “Tiểu Tiểu , nghĩ thể mắt mới ngược ?”
Tôi rùng : “Á? Ý là gì?”
Tiểu Kỳ mỉm bước từng bước tới , nụ thật kỳ quái.
Tôi vùng dậy định đập tường.
Ai ngờ Tiểu Kỳ bật lớn: “Tiểu Tiểu, thật nhát gan, chỉ đùa thôi hahaha.”
“Hả?”
Tôi ngẩn : “Cậu đang đùa ?”
“Ừ.”Tiểu Kỳ gật đầu: “Tôi thấy căng thẳng quá, dọa một chút.”
Tôi chịu nổi, lắc đầu:“Cậu làm còn căng thẳng hơn nữa.”