Quận Chúa Trọng Sinh: Hầu Phủ Máu Nhuộm Kinh Thành - Chương 34 37: Cầm thú đội lốt người ---

Cập nhật lúc: 2025-09-27 15:31:09
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tâm trạng của Khúc Trình hôm nay thể là lên xuống thất thường.

Lão Phu Nhân Tống gia đại thọ, Hoàng đế đặc biệt hạ chỉ, cho phép các quan trong triều cũng đến chúc mừng.

Hắn ở ngoại viện hàn huyên cùng chư vị đồng liêu.

Với phận là tế của Tống gia, cũng coi như nửa chủ nhân, giúp đỡ tiếp đãi khách đến.

Tin tức thỉnh thoảng truyền đến từ hậu viện khiến hồn phi phách tán.

Hắn tổng cộng ba con gái.

Một c.h.ế.t ở hậu viện, một phong Huyện chủ.

Những đồng liêu lúc nãy còn khuyên tiết ai, khoảnh khắc lời chúc mừng thốt nên lời.

Ngay cả Khúc Trình tự cũng nên là mừng là buồn.

một điều chắc chắn, hiện tại đối với Tống Thị, ý kiến lớn.

“Nếu ngươi cảm thấy môn mi của Định Tương Hầu phủ xứng với Tống gia ngươi, thì tự xin hạ đường , của hồi môn của ngươi A Lăng sẽ đòi thêm một phân, chỉ mong thể sống mấy ngày yên .”

Khi Khúc Lăng dìu Lão Phu Nhân đến chính viện, Khúc Trình đang nổi trận lôi đình.

“Ta dựa mà tự xin hạ đường?” Tống Thị nuôi dưỡng trong Tống gia vốn quý giá, lúc tức giận lời , "Năm đó vì ý chỉ của Thái hậu mà gả cho ngươi, sinh con dưỡng cái cho ngươi, an định nội trạch, ngươi thể thăng tiến nhanh chóng, chẳng lẽ sự nâng đỡ của Tống gia ?”

Nàng của Hoàng hậu, gả cho làm kế thất là uất ức .

May mà Khúc Trình tướng mạo đường đường, văn tài hơn , riêng tư cũng ân cần, nàng mới nguôi ngoai sự bất cam trong lòng.

, nàng chính là tiện chủng Khúc Lăng đó chết.

Khúc Lăng còn sống, chính là ngừng nhắc nhở nàng , phận nàng quý trọng thì chứ, vẫn chẳng thấp hơn khác một bậc ?

Trong từ đường đặt bài vị của Từ Chiếu Nguyệt, mỗi dịp cuối năm tế tự đều thắp hương cho nàng .

11. Mà Từ Chiếu Nguyệt tính là cái thá gì chứ?

Một cô gái mồ côi, tước vị trong nhà rơi chi thứ của thúc thúc, ai thèm hỏi han quan tâm đến nàng .

Nếu dựa tình nghĩa với Trưởng Công Chúa từ thuở thiếu thời, nàng sớm khác nghiền c.h.ế.t .

Một như , chỉ vì c.h.ế.t sớm mà áp đảo nàng một bậc, bảo nàng làm tức giận cho .

Khúc Trình một tay lật đổ án kỷ, bộ cụ vỡ tan tành khắp đất, “Bổn hầu ngày hôm nay, hề nhờ vả Tống gia ngươi nửa điểm vinh quang.”

Hắn ghét nhất những lời như .

Tống Thị khẩy, sự khinh miệt trong mắt khiến Khúc Trình mất lý trí, màng nghi thái vung một bạt tai qua.

“Dừng tay!” Lão Phu Nhân quát lên đầy nghiêm khắc, “Ngươi ho thật đấy, đánh cả tức phụ của !”

Khúc Trình tự thất thái, nhưng đánh cũng đánh , phất tay áo, “Thể diện của Hầu phủ đều bọn họ làm mất hết .”

“Lúc là lúc để bàn chuyện đó ?” Lão Phu Nhân cũng tức giận nhẹ, "Liên Tuyết c.h.ế.t ở Tống gia, Trưởng Công Chúa điều tra rõ chân tướng, ngươi cũng nên chuẩn hậu sự tử tế cho nàng .”

Lão Phu Nhân cảm thấy, Trưởng Công Chúa phong cho Khúc Lăng tước vị Huyện chủ là đủ.

“Dù nữa, nàng cũng xem như đỡ tai họa cho Quận Chúa, Công Chúa phủ cũng sẽ phái đến tế điện, lo liệu cho thật chu đáo.”

Phát kế của Tống Thị rối bù.

Móng tay nàng ghim sâu lòng bàn tay, âm dương quái khí , “Vẫn là Lão Phu Nhân liệu tính thật, c.h.ế.t vẫn còn vắt kiệt cốt tủy.”

Nàng ngay cả mẫu cũng gọi nữa.

“Ngươi…” Rõ ràng Lão Phu Nhân cũng ngờ nàng xé toang thể diện như , “Ngươi chính là hầu hạ bà mẫu như thế ?”

Tống Thị lau nước mắt mặt.

Đột nhiên vung tròn cánh tay giáng cho Khúc Trình một bạt tai.

Khúc Trình hề phòng , đánh bất ngờ đến mức suýt chút nữa ngã xuống đất.

Những phu nhân sai tới đều phép .

“Lão phu nhân bàn với Hầu gia ,” Khúc Lăng cất tiếng, “Đám tang Tứ cô nương xong xuôi, nên thả Nhị cô nương .”

“Vâng.”

Kẻ hầu hạ chính là một câu chắc chắn như .

Cánh cửa gỗ nặng nề của từ đường đẩy .

Khúc Lăng ngoài ngưỡng cửa, ánh mắt dừng bóng lưng quỳ thẳng tắp .

Khúc Liên Chi quỳ ròng rã ba ngày, búi tóc lỏng lẻo, xiêm y nhăn nhúm, nhưng sống lưng nàng vẫn cứng cỏi kiên cường.

Khúc Lăng ngỡ ngàng như thấy chính ngày xưa, nhưng nàng bằng Khúc Liên Chi.

Khi nàng nhốt trong từ đường, luôn lóc ầm ĩ.

Những bài vị tổ tông hưởng khói hương , nàng mắng bao nhiêu .

Nếu như ngày đó gan hơn một chút thì , đốt luôn cái từ đường đó.

Họ luôn hàng ngàn lý do để phạt nàng quỳ từ đường.

“Ngươi đến xem trò ư?” Khúc Liên Chi thấy động tĩnh, đầu cũng là ai, giọng khản đặc còn hình dáng.

“Không,” Khúc Lăng bước đến bài vị của Từ Chiếu Nguyệt, “Ta đến đón ngươi ngoài.”

“Nương đến đón ?”

Ba ngày , thấy bóng dáng nương , Khúc Liên Chi chút hoảng loạn.

Khúc Lăng đáp, “Nàng bệnh , bệnh đến sắp c.h.ế.t .”

Tống Thị , là thật sự bệnh.

--- Chương 37 ---

Bắt tay giảng hòa

Khúc Liên Chi loạng choạng lao phòng Tống Thị.

Quỳ ba ngày, đầu gối đau thấu xương, nhưng nàng chỉ nhanh chóng gặp nương.

Nàng gần như nhào đến giường Tống Thị, bàn tay run rẩy nắm lấy tấm chăn gấm.

Mới ba ngày gặp, sắc mặt Tống Thị xám xịt, còn chút uy nghi của Hầu phủ chủ mẫu ngày nào.

“Nương…” Nước mắt Khúc Liên Chi tuôn rơi ngay lập tức, giọng khản đặc thành tiếng, “Đều là do nữ nhi liên lụy .”

Nếu nàng căm hận Khúc Lăng đến , nương sẽ vì nàng mưu tính kế.

Khúc Lăng chẳng hề hấn gì, còn ban tước vị huyện chúa.

Đôi mắt Tống Thị vốn đang nhắm nghiền bỗng mở mạnh, đôi mắt đục ngầu khi rõ khuôn mặt con gái, đột nhiên bùng lên một tia sáng.

Bàn tay nàng run rẩy nâng lên, vuốt ve khuôn mặt tiều tụy của Khúc Liên Chi, “Liên Chi, ngươi ngoài ?”

“Người bệnh đến nông nỗi …” Khúc Liên Chi nghẹn ngào.

Ánh mắt Tống Thị lướt qua vai con gái, đột nhiên cứng đờ.

Khúc Lăng tựa cạnh cửa, khuôn mặt ngược sáng rõ biểu cảm.

“Ngươi…” Ánh mắt Khúc Lăng như tẩm độc, “Ngươi còn dám đến đây?”

“Cút ngoài!” Tống Thị đột nhiên vớ lấy bát thuốc ném tới.

nàng lòng mà lực, bát thuốc rơi xuống cạnh giường, thuốc b.ắ.n tung tóe lên Khúc Liên Chi.

Khúc Lăng Tống Thị, “Người hận đến làm gì? Từ đầu đến cuối, đều là chết, từng chủ động hãm hại .”

Trong mắt Tống Thị lóe lên một tia mơ hồ.

“Người hòa ly, là Hầu gia chịu,” Khúc Lăng tiếp lời, “Là dùng con cái của để uy hiếp, chứ .”

“Nạp tát mặt , bắt di nương lo tang sự, tát tai , đều là Hầu gia, hận nhầm .”

Giọng Tống Thị sắc bén, “Ngươi bớt ở đây đ.â.m thọc , bất kể là của ai, ngươi cũng chẳng thứ lành gì.”

“Nương, phụ đánh nương ?” Khúc Liên Chi cứ ngỡ nhầm.

Nàng vô cùng phẫn nộ, “Vì chuyện mà nương hòa ly ?”

“Liên Chi, ngươi nương …” Tống Thị con gái, trong lòng chua xót, hận Khúc Lăng .

Nàng quả thực nên những lời như .

Nếu hòa ly, Liên Chi làm ?

“Nương, thật sự nghĩ kỹ ?” Khúc Liên Chi trách móc, nổi giận, chỉ nghiêm túc hỏi, “Nếu nghĩ kỹ , thì rời khỏi Hầu phủ .”

Tống Thị kinh ngạc gì.

Chuyện hòa ly cũng truyền đến tai hai con trai.

giường bệnh của nàng , họ gì?

“Nương và phụ nhận , cần làm ầm ĩ đến mức hòa ly nghiêm trọng như ?”

“Tỷ tỷ và chúng đều sắp đến tuổi cưới gả, nương nhẫn tâm để chúng trở thành trò ở kinh thành ?”

“Động tay là phụ sai, nhưng nương chẳng cũng động thủ ? Phụ là quan triều đình, ngoài gặp , thiệt thòi hơn nương nhiều.”

Lòng Tống Thị nguội lạnh.

Khúc Lăng bỗng nhiên , “Rời ? Tống gia còn về ?”

“Ngụy Minh Sơn và Hoan Nhi, đều là do phu nhân và lão phu nhân một tay sắp đặt, chỉ để trừ bỏ và quận chúa, cuối cùng khiến Tống gia mất Tống Ngọc Cẩn.”

Tống Thị hô hấp khó khăn.

Nàng hiểu đạo lý , chỉ là nghĩ đến.

“Phu nhân về, Liễu Thị phu nhân đồng ý ? Sống tay chị dâu, chẳng lẽ sẽ như ý ?”

“Huống hồ, hôn sự của là do Tống Thái Hậu ban, hòa ly? Ly ?”

Khúc Lăng xong, Tống Thị chống dậy.

Hòa ly ly , hưu thê, chẳng cũng như .

Hô hấp của Tống Thị dần định, tinh thần dường như cũng lên nhiều.

Nhìn Khúc Lăng, sát ý giảm vài phần, sự dò xét tăng thêm vài phần.

“Ngươi những lời với làm gì?” Tống Thị hỏi.

Khúc Lăng mỉm , “Ta cùng cá c.h.ế.t lưới rách, điều đó lợi cho , cũng lợi cho .”

Cái tát Tống Thị dành cho Khúc Trình khiến Khúc Lăng suy nghĩ nhiều.

“Ta là một cô nương, tương lai một khoản của hồi môn là gả , thậm chí khoản của hồi môn cũng cần bỏ , những gì mẫu để đủ , phu nhân cứ cố chấp đối đầu với làm gì?” Khúc Lăng .

Sắc mặt Tống Thị tái xanh tím ngắt.

Nàng hận chính một như Từ Chiếu Nguyệt áp chế.

“Tỷ tỷ của ngươi là đương triều Hoàng hậu, cô mẫu là Tống Thái Hậu buông rèm nhiếp chính, với gia thế như , vì cứ nhất định gả cho một Hầu gia c.h.ế.t nguyên phối để làm kế thất?”

“Người từng nghĩ đến, Tống Thái Hậu vì ban mối hôn sự ?”

Khúc Liên Chi nghiến răng, “Nương, đừng nàng bậy, nàng ý !”

“Mẫu năm xưa c.h.ế.t như thế nào?” Khúc Lăng thì thầm như bóng ma, “Người thật sự gì cả ?”

Sắc môi Tống Thị trắng bệch thêm ba phần.

Khúc Lăng chắc chắn, cái c.h.ế.t của Từ Chiếu Nguyệt, đơn giản như .

“Mẫu ngươi c.h.ế.t vì trúng độc ở phủ Công Chúa, thế nhân đều ,” Tống Thị nàng thật sâu, “Lẽ nào, vẫn là do giết?”

“Đương nhiên .” Khúc Lăng nghi ngờ Tống Thị.

Đến đây, nàng cũng thể hỏi thêm gì.

“Phu nhân nhất định cùng c.h.ế.t thôi ?” Khúc Lăng vấn đề chính.

Tống Thị nghiến răng, “Là thì ?”

“Vậy sẽ phụng bồi đến cùng,” Khúc Lăng , “Dù , mỗi giao phong, ở thế hạ phong cũng chẳng .”

Thân thể Tống Thị run rẩy.

“Ngươi sắp mười sáu ,” nàng mặt Khúc Lăng, “Tự tìm một mối nhân duyên mà gả .”

Đây dường như là sự nhượng bộ lớn nhất mà nàng thể làm.

“Nếu , sẽ ngươi tìm một mối mà gả .”

“Được thôi,” Khúc Lăng gật đầu, “Ta gả cho Thuận An Quận Vương của Bùi Phò mã phủ, đến lúc đó để Trưởng Công Chúa làm mai, phu nhân cũng giúp vài lời nhé.”

“Ngươi bớt si tâm vọng tưởng .” Sắc mặt Khúc Liên Chi chợt biến đổi.

Quỳ từ đường mấy ngày liền, sắc mặt nàng đặc biệt tiều tụy, đột nhiên nhận lỡ lời, liền cắn chặt môi.

Khúc Lăng khẽ một tiếng, “Thì ngươi cũng để mắt đến Quận Vương ?”

“Ta .” Khúc Liên Chi thừa nhận.

Khúc Lăng hỏi ngược , “Ngươi , vì si tâm vọng tưởng?”

Tống Thị nhận điều gì, nhíu mày con gái , “Liên Chi, ngươi khi nào thì cùng Quận Vương…”

“Ta ,” Khúc Liên Chi phủ nhận, “Ta từng giao tình riêng với , gì đến để mắt.”

Ánh mắt nàng lấp lánh, trong mắt dâng lên hận ý, thẳng Khúc Lăng, “Ta làm cam tâm để ngươi trở thành Quận Vương phi, như sẽ vĩnh viễn ngươi chà đạp chân.”

Khúc Lăng thẳng nàng , “Vậy ngươi làm Quận Vương phi ? Ta Trưởng Công Chúa đang tìm kiếm Vương phi cho Quận Vương đấy, nếu ngươi , sẽ với Trưởng Công Chúa.”

Sắc mặt Khúc Liên Chi cứng đờ.

Nàng .

nàng thể.

Nàng là biểu của Thái tử, dính líu đến phủ Công Chúa, quả thực là tự tìm cái chết.

“Ngươi ?” Khúc Lăng hỏi một nữa.

Khúc Liên Chi gần như phát điên, “Ta , ngươi bệnh !”

Một quý nữ vốn luôn dạy dỗ , giờ phút mất hết dáng vẻ.

Tống Thị định mở lời, liền Khúc Lăng , “Nếu ngươi , sẽ làm Quận Vương phi.”

Nàng nở nụ , “Phu nhân bảo gả chồng, đồng ý, phu quân chọn cũng ý trung nhân của Liên Chi, chúng thể ở trong phủ sống yên chứ?”

Khúc Liên Chi tức c.h.ế.t .

Sống yên ?

Nàng nhất định g.i.ế.c Khúc Lăng mới hả giận!

Khi Khúc Lăng rời khỏi chính viện, Thính Cầm thật sự nhịn , “Cô nương, chúng thật sự bắt tay giảng hòa với phu nhân ?”

“Yên tâm , hòa .”

Nàng sợ Tống Thị sẽ chịu tổn thất nặng nề mà suy sụp tinh thần, nên mới chuyến .

Phải làm cho nàng phấn chấn lên mà tiếp tục gây chuyện mới .

Không gây chuyện, làm nàng thể phản kích, làm thể bức ép bọn họ đến chỗ chết.

--- Chương 38 ---

Đi tranh giành vị trí Thái tử phi

Sau khi Khúc Lăng rời , sắc mặt Khúc Liên Chi tối sầm như mực.

“Nương sẽ thật sự bắt tay giảng hòa với nàng chứ?” Nàng giận dữ tột độ, “Chẳng lẽ cứ trơ mắt nàng phong quang làm Quận Vương phi ?”

Trưởng Công Chúa yêu thương Khúc Lăng, lẽ thật sự sẽ để nàng như ý nguyện.

Vừa nghĩ đến nam nhân tài hoa lạc mặc hỉ phục đỏ rực, dắt tay Khúc Lăng bước động phòng, nàng cảm thấy khó chịu như lửa đốt.

Móng tay Khúc Liên Chi hằn sâu da thịt, lòng bàn tay nhức nhối.

Tống Thị cũng chẳng khá hơn nàng là bao.

Nàng đưa tay ấn trán đang giật thon thót, “Nàng rốt cuộc cũng gả thôi.”

Trong đáy mắt trũng sâu chất chứa sự độc ác, “Chúng cần thiết liều c.h.ế.t với nàng .”

So với Khúc Lăng, Tống Thị căm ghét Khúc Trình hơn.

Cái tát đó, đánh nàng trở về hiện thực.

Khúc Lăng sai, nàng thể hòa ly, cũng thể hưu.

con cam tâm,” Khúc Liên Chi gằn giọng, “Nương thấy bộ dạng nàng ? Nếu để nàng đắc thế, còn ngày tháng cho chúng ?”

“Nương, hạ độc nhũ mẫu của nàng là sự thật, hại nàng rời nhà sáu năm cũng là sự thật, nàng hận , làm thể tin lời nàng .”

So với sự kích động của Khúc Liên Chi, Tống Thị bình thản hơn nhiều, “Liên Chi, con thích Quận Vương, ?”

Mọi âm thanh xung quanh Khúc Liên Chi phút chốc đều biến mất.

“Con .” Nàng .

Tống Thị, “Không nương thành cho con, chỉ là gả cho , con sẽ ngày tháng .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/quan-chua-trong-sinh-hau-phu-mau-nhuom-kinh-thanh-psco/chuong-34-37-cam-thu-doi-lot-nguoi.html.]

Bùi Cảnh Minh là con nuôi của Phò mã, nhưng quan hệ thiết với Trưởng Công Chúa.

Trưởng Công Chúa làm thể thiện đãi mang huyết mạch Tống gia.

“Nương hỏi con động lòng với từ khi nào, nhưng con hãy nhớ, Khúc Lăng dù trở thành Quận Vương phi thì chứ, nàng vĩnh viễn thể chà đạp con chân, con thể tranh vị trí Thái tử phi.” Tống Thị .

“Thái tử phi?” Khúc Liên Chi nhất thời phản ứng kịp.

Ý của nương, là nàng tranh giành vị trí Thái tử phi với đại biểu tỷ ?

Nàng làm dám.

Tống Thị , “Tài tình dung mạo của con một chút cũng thua kém Tống Ngọc Trinh, Thái tử thích nàng , cớ gì con thể nỗ lực vươn lên.”

Nàng nguội lạnh với Tống gia.

Tiệc mừng thọ náo loạn như , nàng , nhưng của nàng ?

Trong ba ngày bệnh tật , nàng sai về Tống gia truyền tin.

Tống gia gì?

Nhị cô nãi nãi nên học hỏi Hoàng hậu nương nương, xuất giá tòng phu, cũng nên cứ mang chuyện vợ chồng về nhà đẻ mà kể lể.

Tốt, lắm.

Nếu như , nàng cũng cần nhường nhịn nhà đẻ trong việc.

“Tống Ngọc Trinh cứ giữ vẻ Bồ Tát, tự cho là việc đều chu , nhưng Thái tử cưới một vị Bồ Tát.” Tống Thị .

Khúc Liên Chi cảm thấy tim như nhảy khỏi lồng ngực, “ Thái tử điện hạ hình như thích Triệu Nguyên Dung.”

“Con mặc kệ thích ai,” Tống Thị nguýt nàng một cái, “Chàng thích Triệu Nguyên Dung, thì con cứ đưa Triệu Nguyên Dung đến bên cạnh , con chỉ cần làm vị trí Thái tử phi của , con cần là địa vị.”

Thân phận của Triệu Nguyên Dung, định nàng thể trở thành Thái tử phi.

“Thái tử điện hạ tâm tư sâu sắc, ngay cả Hoàng hậu nương nương còn đoán thấu, Tống Ngọc Trinh càng bó tay chịu trói,” Tống Thị nghĩ, “Chẳng thiếu việc Thái tử cố ý lạnh nhạt với Tống Ngọc Trinh.”

“Liên Chi, con chỉ cần với Thái tử rằng, con làm Thái tử phi, tuyệt đối thích hợp hơn Tống Ngọc Trinh, thế là đủ .”

Khúc Liên Chi chút thuyết phục.

như , sẽ vui chứ?” Nàng chút lo lắng.

Tống Thị khẽ hừ một tiếng, “Không vui thì chứ, giận thì cứ trút Hầu phủ, ai nấy tự dựa bản lĩnh của .”

Đến ngày hôm nay, Tống Thị hiểu rõ một chuyện.

Phụ nữ xuất giá, nhà đẻ và nhà chồng đều đáng tin cậy, chỉ thể dựa chính .

Nàng vì Tống gia mà làm áo nữa, cũng vì Hầu phủ mà đổ hết tâm huyết, nàng tự mưu tính, đưa con cái của lên mây xanh.

Khúc Liên Chi đưa về nghỉ ngơi, suốt đường nhíu mày lời nào.

Nàng vẫn cam tâm.

Cho dù nàng làm Thái tử phi, Khúc Lăng cũng xứng trở thành Quận Vương phi.

“Cô nương, hôm nay phu nhân của Đông Dương Bá phủ đến gặp lão phu nhân, nô tỳ dò hỏi, nhưng là vì việc gì.” Kim Đan nhắc một câu.

Là nha đắc lực nhất của Khúc Liên Chi, nàng giúp theo dõi động tĩnh trong phủ.

“Nhà đẻ của Từ phu nhân?” Tâm tư Khúc Liên Chi chợt động.

.”

Kim Đan , “Chỉ là Đại cô nương dường như mấy niềm nở với bà , châm chọc vài câu bỏ .”

Khúc Liên Chi chủ ý.

“Cuối tháng là sinh thần mười sáu tuổi của nàng , phụ sẽ tổ chức yến tiệc sinh thần cho nàng , trong phủ mất, thể làm lớn, nhưng mời họ hàng thích dùng bữa, vẫn là cần thiết.”

Kim Đan cúi đầu thuận mắt theo nàng , “Cô nương .”

Đêm xuống, Khúc Trình về gọi đến Vân Tùng Đường.

Lão phu nhân chê bai mắng mỏ Đông Dương Bá phủ, “Cứ tơ tưởng đến tiền hồi môn của A Lăng, cưới nàng về, thấy, đúng là mơ giữa ban ngày.”

Đối với hôn sự của Khúc Lăng, bà ý riêng.

Một khoản hồi môn lớn như , ai mà động lòng.

cũng khoản hồi môn đó chuyển ngoài Hầu phủ, nhưng Trưởng Công Chúa chỉ sợ sẽ bỏ qua.

Lão phu nhân nhớ năm xưa Trưởng Công Chúa dùng thủ đoạn sấm sét giúp Từ Chiếu Nguyệt đưa của hồi môn từ Đông Dương Bá phủ về Hầu phủ, khỏi rùng .

Nước phù sa chảy ruộng ngoài.

“Tỷ tỷ ngươi đang chọn rể cho A Huyền, thấy, gả A Lăng cho Liễu gia, thế nào?” Lão phu nhân , “Vốn dĩ khi nàng về ý định , thêm tước vị huyện chúa, đúng là gấm thêm hoa.”

A Huyền là cháu ngoại của bà , bà thương yêu.

Nếu nó thích A Lăng, vợ chồng hòa hợp như cầm sắt, thì còn gì bằng.

Cho dù thích, vài năm nữa nạp thêm vài thất mà nó ưng ý là .

Còn về A Lăng, cô ruột làm chồng, gả Quốc Công phủ, cũng bạc đãi.

Trong lòng lão phu nhân tính toán rõ ràng.

Khúc Trình , cũng , chỉ đang suy nghĩ.

Chàng luôn cảm thấy, con gái thể một mối hôn sự hơn.

“Chuyện để hẵng , tỷ tỷ chắc coi trọng A Lăng,” , “Ngày xưa nàng cũng thiết gì với A Lăng.”

Lão phu nhân âm thầm thở dài, há miệng, cuối cùng vẫn nuốt lời .

“Cuối tháng là sinh thần của A Lăng, mời tỷ tỷ về một chuyến , đến lúc đó chúng sẽ bàn bạc kỹ hơn.” Khúc Trình quá tuyệt tình.

Đêm khuya, lão phu nhân trằn trọc giường, khó lòng chợp mắt.

Thúy Lục nương theo ánh trăng, khẽ hỏi, “Lão phu nhân khỏe ạ?”

“Không , ngươi nghỉ .” Giọng lão phu nhân nặng nề.

Thúy Lục lặng lẽ lui , dặn dò nha trực đêm cẩn thận một chút.

Đến nửa đêm, lão phu nhân cuối cùng cũng ngủ , nàng bò dậy khỏi giường, khoác áo choàng.

“Đại cô nương,” Thúy Lục mặt Khúc Lăng, “Đại cô nãi nãi hôm nay sai đến lấy bạc .”

“Là lén lút lẻn từ cửa ngách, lão phu nhân sai chúng ngoài hết , cô nương về một tháng, đến ba .”

Khúc Lăng hiệu Thính Cầm đưa vài lá vàng cho nàng , “Đã làm phiền ngươi .”

“Vậy chuyện của nô tỳ…” Thúy Lục dường như mấy hứng thú với lá vàng.

“Sẽ sớm như ý nguyện của ngươi thôi.” Khúc Lăng .

Thúy Lục lúc mới nhận lấy lá vàng lui .

Túc Quốc Công phủ nghèo đến nông nỗi ?

Khúc Lăng chút bất ngờ.

--- Chương 39 ---

Cầu phu nhân nâng đỡ

Sáng sớm hôm , Khúc Lăng đến Vân Tùng Đường từ sớm, tự tay hầu hạ lão phu nhân tắm rửa chải đầu.

“A Lăng quả là đứa trẻ ngoan.” Lão phu nhân hài lòng, tiếc lời khen ngợi nàng.

“Tổ mẫu thương , nên hiếu thuận tổ mẫu.” Khúc Lăng cũng giỏi nịnh nọt.

Đến giờ dùng bữa sáng, Hà Thị dẫn Khúc Liên Gia đến.

“Nghe phu nhân khỏe hơn, cũng ăn uống ,” Khúc Lăng chỉ bát cháo củ mài bàn, “Đem bát đưa cho phu nhân .”

Nàng những lời như , thật khiến kinh ngạc.

Hà Thị đoán nàng làm gì, chỉ cảm thấy Khúc Lăng ngày càng quỷ dị.

Nàng định mở miệng, chân bàn Khúc Liên Gia khẽ đá một cái.

“Ngươi trách nàng nữa ?” Lão phu nhân hỏi.

Chuyện tiệc mừng thọ Tống gia, sáng suốt đều thể thoát khỏi liên quan đến Tống Thị.

Khúc Lăng , “Gia hòa vạn sự hưng, Liên Tuyết khuất, lẽ là lời cảnh báo từ trời cao, hôm qua đưa nhị về, phu nhân với , là nàng với , liền nghĩ, một nhà chúng nên hòa thuận, dồn sức một chỗ.”

Nhắc đến Khúc Liên Tuyết, lão phu nhân chút tự nhiên.

lớn tuổi, tin những lời “cảnh báo từ trời cao” như , nên cũng dĩ hòa vi quý.

“Ngươi là đứa hiểu chuyện nhất,” lão phu nhân mỉm khen ngợi Khúc Lăng, sai đem bát cháo củ mài đó cho Tống Thị.

“Cứ để Thúy Lục ,” Khúc Lăng đề nghị, “Cũng để phu nhân tổ mẫu coi trọng nàng .”

“Tổ mẫu làm đến mức , phu nhân cũng nên bất kỳ bất mãn nào nữa.”

Lão phu nhân thấy lời nàng lý.

Việc giữ thể diện cần chu , để khác chê trách.

Thúy Lũ tuân lệnh, đích mang thức ăn đến Chính viện.

Đêm qua, Khúc Trình ngụ tại chỗ Diệu di nương.

Song, Tống Thị chẳng còn bận tâm.

Nàng bệnh vài ngày, giờ phút lấy tinh thần, đang cùng Khúc Liên Chi dùng bữa.

Thấy Thúy Lũ, Tống Thị đoán định mục đích nàng đến.

"Đại cô nương thấy món cháo khoai mài bổ dưỡng, thỉnh cầu Lão Phu Nhân ban cho phu nhân." Thúy Lũ cung kính .

Tống Thị còn kịp mở lời, Khúc Liên Chi chen : "Để đó . Phiền ngươi chuyến ."

Lại lệnh cho hạ nhân ban thưởng.

Trong lòng nàng toan lát nữa sẽ vứt bỏ.

Chồn hôi chúc tết gà, chẳng ý .

"Lão Phu Nhân vài lời nhắn gửi phu nhân," Thúy Lũ ý định rời , " riêng với phu nhân."

Khúc Liên Chi tuổi còn trẻ, tính khí nóng nảy, hỏi: "Lời gì mà phép ?"

"Là chuyện hôn sự của Đại cô nương." Thúy Lũ dối.

Tống Thị liền bảo Khúc Liên Chi lui xuống .

Sau khi Khúc Liên Chi rời , lòng nàng như mèo cào.

Khúc Lăng quả nhiên lời, bảo nàng gả ai thì gả nấy.

Nàng thật sự sẽ gả cho Quận Vương ư?

Khi nàng khỏi, Thúy Lũ quỳ xuống mặt Tống Thị, thỉnh cầu: "Cầu phu nhân nâng đỡ nô tỳ."

Tống Thị lệnh dọn bữa sáng , tựa ghế nhỏ uống , hỏi: "Ta cớ gì nâng đỡ ngươi?"

"Diệu di nương khiến phu nhân đau đầu lắm ?" Thúy Lũ . "Nàng mê hoặc Hầu gia đến mức mất cả hồn vía."

Tống Thị vẫn giữ vẻ mặt vô cảm.

Thúy Lũ cũng chẳng sốt ruột, tiếp lời:

"Nàng và Từ phu nhân nét tương đồng, bởi Hầu gia mới chọn nàng . Hầu gia vẫn còn nhung nhớ Tiên phu nhân. Nếu để nàng sinh hạ cốt nhục, tình cảnh của phu nhân e rằng sẽ chẳng còn ."

"Ngươi nâng đỡ ngươi để ngươi tranh giành với nàng ?" Tống Thị khinh thường . "Phụ nữ kinh thành đều dùng những thủ đoạn như thế để quản hậu trạch, nhưng đó chẳng qua là uống thuốc độc giải khát. Đánh bại nàng , nâng đỡ ngươi, cuối cùng cũng đều chướng mắt như ."

Song, việc Diệu di nương và Từ Chiếu Nguyệt nét tương đồng vẫn cứ như gai đ.â.m lòng Tống Thị.

Nếu chẳng bận tâm, ngàn vạn , liệu thật sự chẳng bận tâm nữa chăng?

Trong lòng tuy bận tâm, nhưng thể diện khó mà bỏ qua.

"Ta sẽ lập tức đưa ngươi gặp Lão Phu Nhân," Tống Thị lạnh lùng Thúy Lũ, "để Lão Phu Nhân xem nha tâm phúc của bà 'ăn cây táo rào cây sung' ."

Kỳ thực Thúy Lũ cũng chút hoảng sợ.

Song, nàng vẫn y theo lời Khúc Lăng dạy mà tiếp lời: "Lão Phu Nhân đánh c.h.ế.t nô tỳ thì cũng chẳng lợi ích gì cho phu nhân. E rằng còn ngược , thành cho nô tỳ."

"Đến lúc đó, hậu viện vẫn sẽ hai di nương khiến phu nhân chướng mắt."

Sắc mặt Tống Thị băng giá.

"Thành ý của nô tỳ chính là giúp ngài đoạt quyền quản gia. Đến lúc đó, ngài vẫn là chủ mẫu Hầu phủ, trong tay nhược điểm của nô tỳ, hậu viện ngài tín nhiệm, Hầu gia dù rước thêm mười di nương nữa cũng chẳng đáng ngại."

Thúy Lũ bình tĩnh xong từng câu từng chữ.

Tống Thị đến quyền quản gia, cuối cùng cũng lay động.

Song , nàng vô cùng thận trọng.

"Ngươi mưu kế gì?"

Thúy Lũ thấy nàng nới lỏng cảnh giác, liền kể chuyện Khúc Minh Nguyệt tìm Lão Phu Nhân lấy bạc.

"Những gì nô tỳ chỉ bấy nhiêu. Còn về nguyên do ẩn sâu bên trong, vẫn nhờ phu nhân điều tra cho rõ, nghĩ rằng phu nhân nhất định sẽ tìm thời cơ."

Tống Thị lập tức hiểu .

Lão Phu Nhân thể tùy tiện động đến ngân lượng của Hầu phủ. Theo lời Thúy Lũ, Khúc Minh Nguyệt lấy bạc cũng chẳng tiền riêng của Lão Phu Nhân thể chu cấp .

Vậy chỉ thể động đến hồi môn của Khúc Lăng, và cả một nửa hồi môn mà nàng giao cho Khúc Lăng.

Nàng căn bản hề ý định thật sự chia hồi môn cho Khúc Lăng.

Trong suy nghĩ ban đầu của nàng , Khúc Lăng căn bản thể sống đến ngày xuất giá.

Lão già , dám tham lam hồi môn của nàng !

"Được ," Tống Thị tiện tay tháo chiếc vòng vàng đỏ cổ tay ném cho Thúy Lũ, "thưởng cho ngươi đó."

"Nô tỳ đa tạ phu nhân." Thúy Lũ quỳ mặt đất, hai tay cung kính nhặt chiếc vòng lên, vô cùng hèn mọn.

Song nàng chẳng chút oán thán.

Chỉ cần thể làm di nương của Hầu gia, nàng nguyện ý làm bất cứ điều gì.

Nàng tuổi lớn, thể trì hoãn thêm nữa. Vận mệnh nửa đời , do chính tranh giành.

Về đến Vân Tùng Đường, Thúy Lũ dâng chiếc vòng cho Lão Phu Nhân, tâu: "Phu nhân khí sắc tệ, đợi khỏe sẽ đến thỉnh an Lão Phu Nhân, còn ban thưởng cho nô tỳ."

Khúc Lăng bên cạnh Lão Phu Nhân, xen trêu chọc: "Vẫn là phu nhân nhiều bảo vật quý giá."

Chẳng thế ?

Lão Phu Nhân nhớ đến hồi môn trong kho, ngưỡng mộ ghen tị.

Rốt cuộc, con gái nhà họ Tống thật đúng là kim quý.

"Sau ngươi xuất giá, để nàng ban thêm cho ngươi chút nữa." Lão Phu Nhân giấu tâm tư, thuận miệng . "Ngươi còn nhớ biểu ca nhà cô cô ngươi ?"

Khúc Lăng trong lòng lạnh.

"Ta nhớ, thích , chỉ thích chơi đùa cùng Liên Chi."

Nghĩ đến gương mặt của Liễu Huyền, Khúc Lăng chỉ c.h.ặ.t đ.ầ.u .

"Lúc các ngươi còn nhỏ, đều là đùa nghịch cả." Lão Phu Nhân để trong lòng.

Khúc Lăng chút phiền muộn, ngón tay khẽ động, nhẫn nại : "Trước , từng đẩy từ giả sơn trong vườn xuống."

Bởi vì Khúc Liên Chi .

Song Khúc Liên Chi , nào liên quan gì đến nàng.

Liễu Huyền chẳng buồn hỏi han, xông đến liền đẩy nàng . Giả sơn vốn nhỏ, nàng ngã lăn xuống, m.ô.n.g đau đến mấy ngày thể yên.

Nàng đương nhiên thể chịu thiệt thòi .

Nàng cố nén cơn đau, một túm hai mà đánh.

Cuối cùng nhốt Từ đường.

"Lần đó ngươi chẳng cũng đánh vỡ đầu A Huyền ." Nhắc đến chuyện , Lão Phu Nhân vẫn còn một phen hoảng sợ.

Một cô nương, cầm tảng đá to như thế mà ném .

Nếu hạ nhân cản , e rằng chẳng sẽ gây họa lớn đến nhường nào.

Khúc Lăng mỉm .

Lão Phu Nhân chỉ nghĩ nàng đang cáo trạng, bèn dỗ dành nàng: "Đợi đến ngày sinh thần của ngươi, để cô cô ngươi dẫn đến, xin ngươi."

Khúc Lăng gì, chỉ khẽ nhếch khóe môi.

Lão Phu Nhân thừa thắng xông lên: "Biểu ca ngươi lập làm Thế tử, chức vụ trong Thiên Ngưu Vệ, là cận thần của Bệ hạ, tiền đồ thể lường."

Một Thế tử tiền đồ vô hạn như , cớ gì cưới nàng?

Kiếp , Khúc Lăng thật sự từng nghĩ tới.

Giờ đây, chuyện rõ như ban ngày.

"A Lăng, ngươi Tổ mẫu ?" Lão Phu Nhân cau mày.

"Có," Khúc Lăng mỉm . "Ta đang nghĩ biểu ca liệu rảnh rỗi mà đến dự tiệc sinh thần của ."

Nàng cần đào sẵn hố.

---

Loading...