Nguyễn Miên và Cố Văn Châu chiếc điện thoại đang rung, Nguyễn Miên đẩy Cố Văn Châu ý dậy.
Cố Văn Châu thấy Nguyễn Miên thực sự chuyện nghiêm túc, đành bất lực dựa một bên, thở dài thườn thượt.
Sau đó, lấy điện thoại , lên Google tìm xem bói t.ử vi.
Anh cực kỳ chán nản, tại nhiều như , cứ đến lúc then chốt là cắt ngang? Lẽ nào và Nguyễn Miên thực sự hợp tuổi?
Không , hợp cũng hợp. Cùng lắm thì đổi ngày tháng năm sinh của luôn.
Hoặc là, chuyện lẽ nên chọn một ngày lành tháng , nghĩ lật xem lịch vạn niên điện tử.
Nguyễn Miên thấy sắc mặt Cố Văn Châu đổi liên tục, làm trong lòng đang vạn con ngựa chạy rầm rập, chỉ cảm thấy cha 'hờ' Nguyễn Thừa Đức cuối cùng cũng lúc làm việc một cách vô tình.
“Có chuyện gì?” Nguyễn Miên bắt máy, giọng điệu vô cùng khó chịu.
“Đồ nghịch t.ử nhà mày, tối nay cút ngay qua đây! Đến Chung cư Hàng Xạ tìm tao!” Nguyễn Thừa Đức còn khó chịu hơn cô, mở miệng là giọng điệu chất vấn.
Nguyễn Miên đưa điện thoại xa, tránh cho cái giọng khó và lớn tiếng đó làm cô chói tai.
“Hừ, ông bảo qua là qua , ông tính là cái thá gì chứ! Tưởng đẻ thì là t.ử tế ?” Ngay cả đối với cha ruột, Nguyễn Miên cũng mắt và đáp trả thẳng thừng. Đến nước , cô cũng chẳng gì sợ nữa, ông ngoại ở đây, cô còn là cô gái nhỏ run rẩy, nơi nương tựa trong những ngày đông nữa.
“Cái đồ ăn cây táo rào cây sung, ngay cả cha mày cũng dám mắng, sợ trời phạt !” Nguyễn Thừa Đức Nguyễn Miên thì kích động.
“Haha, trời phạt? Ông làm bao nhiêu chuyện kinh tởm mà còn chẳng sợ, sợ cái gì? Kẻ sét đ.á.n.h thì cũng là ông, cái thằng khốn nạn chuyên mưu tài hại mệnh, phản bội vợ con ! Ông còn chuyện gì ? Chưa c.h.ế.t thì đừng gọi điện cho , thấy giọng ông thôi cũng đủ thấy ghê tởm !”
Nguyễn Miên mắng liên tục ngừng nghỉ.
Cố Văn Châu bên cạnh, lặng lẽ giơ ngón cái về phía Nguyễn Miên. là nữ trung hào kiệt, ngay cả cha ruột cũng dám mắng đến mức .
Anh quan tâm Nguyễn Miên đối xử với cha thế nào, vì chuyện gia đình Nguyễn Thừa Đức cũng qua. Hồi nhỏ Nguyễn Miên mất, Nguyễn Thừa Đức cưới Giang Lan, từ đó trở , Nguyễn Miên mà từng thấy bao giờ mặc một bộ quần áo vặn, ngay cả mùa đông cũng chỉ mặc áo đơn và dép lê, tay chân đều mọc đầy cước. Lúc đó Cố lão gia quản lý nghiêm ngặt nên tiền tiêu vặt. Anh bèn cùng vài bạn đòi tiền bảo kê của mấy học sinh cá biệt, gom góp tiền mua cho Nguyễn Miên một bộ quần áo mùa đông, nhưng ngày hôm , bộ quần áo đó Nguyễn Vi.
Sau đó gặp Nguyễn Miên nữa. Hỏi Nguyễn Vi thì cô Nguyễn Miên về quê với ông ngoại.
Cố Văn Châu nhiều, nhưng chỉ dựa những gì thấy cũng đủ Nguyễn Thừa Đức là một cha . Nếu Nguyễn Miên ông ngoại đón , lẽ cô c.h.ế.t cóng trong cái mùa đông tuyết rơi đó .
“Nguyễn Miên, mày nghĩ mày Phong Tuyết là do tao hại c.h.ế.t !” Nguyễn Thừa Đức gầm lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/phu-nhan-muon-ly-hon-co-thieu-phat-dien-roi-nguyen-mien-va-co-van-chau/chuong-63-co-ay-va-anh-ta-khong-hop-tuoi.html.]
“Chứ còn gì nữa! Nếu ông lén lút qua với Giang Lan lúc đang mang thai, bà sẽ tức giận đến mức tự sát, một xác hai mạng ?” Nguyễn Miên nhắc đến chuyện hận thể g.i.ế.c c.h.ế.t đôi cẩu nam nữ Nguyễn Thừa Đức và Giang Lan.
“Tao cho mày , mày đang bậy! Ngày mày Phong Tuyết cái đồ tiện nhân đó mang bầu vẫn lăng nhăng bên ngoài, tao phát hiện nên mới hổ tự sát. Đứa bé trong bụng bà chắc là con của tao , thằng đàn ông hoang nào ! Mày còn tư cách gì mà lớn tiếng với tao, mày và mày đều là đồ tiện nhân!”
“Nguyễn Thừa Đức, ông câm miệng ! Mẹ gặp ông đúng là xui xẻo tám đời. Ông là một thằng đàn ông tồi tệ, sẽ ngày trời đánh. Nếu trời đ.á.n.h ông, cũng sẽ tha cho ông!”
Hai cãi qua điện thoại với lời lẽ gay gắt.
“Tao cho mày , Nguyễn Miên, tất cả những chuyện mày làm mấy ngày nay tao đều hết. Nếu mày ly hôn với Cố Văn Châu, làm rõ chuyện con bé em gái mày tiểu tam, tao sẽ phơi bày những chuyện hổ mà mày làm! Còn nữa, mày quan tâm ông ngoại mày nhất ? Nếu mày dám đối đầu với tao, tao sẽ g.i.ế.c ông ngoại mày. Chỉ là một lão nông thôn, g.i.ế.c ổng đơn giản như g.i.ế.c một con kiến .” Nguyễn Thừa Đức trực tiếp đe dọa.
“Được, , .” Nguyễn Miên tức đến liền ba chữ “”. Cô ngờ Nguyễn Thừa Đức cuồng vọng đến , ngay cả ông ngoại cô cũng dám động đến. Ông mơ cũng phận thật của ông ngoại Nguyễn Miên, còn dám lớn tiếng g.i.ế.c ông. Phải rằng, chỉ cần ông ngoại cô động môi một cái, Nguyễn Thừa Đức thể c.h.ế.t thật.
“Nguyễn Thừa Đức, ông đợi đấy, sẽ qua ngay bây giờ, xem ông bằng chứng gì.” Nguyễn Miên trực tiếp cúp điện thoại.
Thấy Nguyễn Miên thu dọn đồ đạc chuẩn , Cố Văn Châu cũng dậy theo phía cô.
“Anh theo làm gì?” Nguyễn Miên đầu , : “Hối hận , đòi cổ phần ?”
“Anh hóng hớt một chút thôi.” Cố Văn Châu mỉm , sợ Nguyễn Miên một sẽ bắt nạt.
“Chuyện nhà , hóng hớt làm gì, chỗ nào mát thì cứ ở đó.” Nguyễn Miên nể nang gì.
“Ít cũng là con rể nhà họ Nguyễn, cũng coi là nửa nhà em.”
“Thôi , đừng tưởng chuyện ly hôn của chúng cứ thế cho qua. Tôi cảnh cáo , đừng theo , nếu tối nay sẽ tiếp tục bảo luật sư gửi trát hầu tòa cho .” Nguyễn Miên chỉ chân Cố Văn Châu, ý bảo dừng .
Người phụ nữ bây giờ cách đe dọa khác. Cố Văn Châu quả thực cô nắm thóp, tiếp tục gây rối với Nguyễn Miên nữa. Anh ngoan ngoãn dừng chân.
“Được , chuyện gì thì gọi cho , luôn sẵn sàng.”
Nguyễn Miên lười biếng thèm để ý đến , đóng sầm cửa nhanh như một cơn gió. Đùa , làm cô thể mang theo cái cục nợ Cố Văn Châu chứ. Đến lúc đó, thấy Nguyễn Vi bước nổi thì , bây giờ tuy cổ phần ràng buộc , nhưng thể đảm bảo sắc mê hoặc mà làm chuyện kinh tởm nào đó.
Nguyễn Miên lái chiếc siêu xe mà Cố Văn Châu đậu ở công ty, phóng thẳng đến Chung cư Hàng Xạ. Cô xem xem gia đình ba còn giở trò quỷ quái gì nữa.
Quãng đường bình thường mất một giờ lái xe, cô chỉ mất bốn mươi phút đến nơi. Nguyễn Miên dùng chìa khóa mở cửa. Khi cô mở cửa, ba Nguyễn Thừa Đức vẫn đang bàn bạc trong phòng khách về cách đối phó với cô. Cô khẩy, thẳng đến ghế sofa xuống.
“Không tìm chuyện ? Tôi đến đây, rắm thì mau thả .” Cô lướt mắt mấy , như thể đang một đống rác rưởi, trong mắt đầy vẻ châm chọc và ghê tởm.