Phu nhân muốn ly hôn, Cố thiếu phát điên rồi! Nguyễn Miên và Cố Văn Châu - Chương 167: Đánh giá thấp Nguyễn Miên
Cập nhật lúc: 2025-11-28 06:03:53
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Lời của Cố Nghiễn Khâm nghệ thuật, bề ngoài thì nhiều, nhưng khi suy xét kỹ , bất kỳ thông tin thực chất nào.
"Anh gặp nhà cô ?"
Sở dĩ Nguyễn Miên đến tìm câu trả lời ở Cố Nghiễn Khâm là vì cô nghi ngờ Giang Mỹ Ni chính là Nguyễn Vi đổi tên đổi họ.
Nếu Giang Mỹ Ni quả thực gia tộc hậu thuẫn, thì khả năng cao là cô đoán sai.
Mắt đen Cố Nghiễn Khâm đảo một vòng, trong đôi mắt sâu thấy đáy chỉ phản chiếu hình bóng đơn bạc của Nguyễn Miên.
Trong khoảnh khắc hai , Cố Nghiễn Khâm lắc đầu.
"Anh từng gặp nhà Mỹ Ni. Chuyện về gia đình cô là do lãnh đạo kể cho khi giới thiệu Mỹ Ni làm học trò của ."
Nguyễn Miên âm thầm thở phào. Lòng cô coi như nhẹ một nửa.
Có một khoảnh khắc, cô lo lắng Cố Nghiễn Khâm sẽ đưa câu trả lời rằng Giang Mỹ Ni quả thật gia tộc riêng.
Bây giờ câu trả lời của Cố Nghiễn Khâm mơ hồ, ngược khiến cô yên tâm.
Cô Nguyễn Vi dùng thủ đoạn gì để khuôn mặt của Giang Mỹ Ni trong thời gian ngắn như , nhưng chỉ cần dựa những gì cô hiểu về Nguyễn Vi, Giang Mỹ Ni chắc chắn là cô !
Bầu khí giữa hai chút kỳ lạ, ánh mắt Cố Nghiễn Khâm sâu thẳm, đột nhiên cố tỏ thoải mái ,
"Miên Miên, dù em ở đây cũng là ở đây, giúp một việc ?"
"Việc gì ạ?"
Tâm trí Nguyễn Miên đang rối bời, Cố Nghiễn Khâm tài năng song , cô nhất thời nghĩ thể giúp gì cho .
Nguyễn Miên kỹ , mới phát hiện ngón trỏ tay của từ lúc nào dán một miếng băng cá nhân.
"Tay thương ?"
Sự chú ý của cô chuyển hướng, Cố Nghiễn Khâm với đầy vẻ quan tâm.
Cố Nghiễn Khâm thoải mái rụt tay , lảng tránh câu hỏi và chuyển đề tài,
“Vết thương xử lý , chỉ là cây vĩ cầm cần dùng cho buổi dạy ngày mai đứt một dây đàn. Việc lên dây và điều chỉnh âm thanh thì em đấy, ngón trỏ của giờ đang thương, tiện thao tác...”
Rõ ràng, yêu cầu Cố Kiến Khâm nhờ Nguyễn Miên giúp đỡ đơn giản.
“Chỉ là chuyện thôi ? Anh sớm .”
Nguyễn Miên vốn dĩ thích vĩ cầm, giúp Cố Kiến Khâm lên dây chỉ là chuyện nhỏ, gì mà từ chối chứ?
Cô đẩy xe lăn của Cố Kiến Khâm, , hướng tới phòng nhạc nơi đặt cây vĩ cầm.
Điều cô là,
Ở cửa sổ một phòng học tầng ba của khu giảng đường, Cố Văn Châu liếc mắt một cái thấy bóng dáng quen thuộc đó. Ngọn lửa giận dữ trong lồng n.g.ự.c bùng lên ngay lập tức, đốt cháy đôi mắt nhuốm một màu đỏ nhạt.
lúc , Giang Mỹ Ni cầm cây vĩ cầm điều chỉnh âm xong, khoan t.h.a.i bước đến bên cạnh .
“Cố thiếu gia, đến ngẩn ?”
Nụ môi cô dịu dàng, tựa như gợn sóng lăn tăn mặt hồ tĩnh lặng, tuy sóng lớn nhưng cứ từng vòng từng vòng lan rộng từ trung tâm , khiến càng càng đắm say, càng càng chếnh choáng...
Màu đỏ trong mắt Cố Văn Châu lập tức biến mất, nhanh đến mức như thể từng xuất hiện. Anh cũng nở một nụ nửa miệng đầy vẻ xa và thú vị với Giang Mỹ Ni đang đắm đuối.
“Đương nhiên , chỉ cần cô Giang thôi cũng đủ say , cây đàn cũng chẳng khác biệt gì mấy...”
Âm cuối cố tình kéo dài, thật gợi cảm, toát sức hấp dẫn nam tính quyến rũ.
Mặt Giang Mỹ Ni ửng lên một màu đỏ thẹn thùng, si mê đối phương, cái miệng vốn lanh lợi lắp bắp.
“Sao thế ? Cây đàn, đàn cũng cần chứ.”
Tiếng đàn vĩ cầm du dương, mềm mại vang vọng khắp căn phòng học. Khi nốt nhạc cuối cùng kết thúc, xem duy nhất mặt dùng tràng pháo tay nhiệt liệt để khẳng định.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/phu-nhan-muon-ly-hon-co-thieu-phat-dien-roi-nguyen-mien-va-co-van-chau/chuong-167-danh-gia-thap-nguyen-mien.html.]
Cố Kiến Khâm thu vẻ mê đắm trong mắt, buông hai tay xuống, những gì nghĩ.
“Miên Miên, em chơi vĩ cầm thật sự là một sự tiếc nuối lớn của giới âm nhạc.”
Nguyễn Miên cất cây vĩ cầm thử âm xong , thản nhiên :
“Giới âm nhạc quá nhiều điều tiếc nuối , một Nguyễn Miên quan trọng đến ? Anh hai, nếu cứ tiếp tục khen em như thế, em sẽ thấy hổ mất thôi...”
Đôi khi, Nguyễn Miên thực sự cảm thán sự kỳ diệu của duyên phận.
Rõ ràng Cố Kiến Khâm và Cố Văn Châu khuôn mặt giống như đúc, nhưng cô vẫn thể phân biệt chính xác hai họ.
Vừa nãy đối diện với khuôn mặt của Cố Kiến Khâm, cô khỏi nghĩ, nếu đang bên xem cô biểu diễn và dành tràng vỗ tay nhiệt liệt là Cố Văn Châu, thì cảm xúc của cô sẽ như thế nào?
Có lẽ... cô sẽ vui đến phát điên mất.
Thật là vô dụng.
Nguyễn Miên nhếch mép, đẩy cái ý nghĩ kỳ quái đó khỏi đầu.
lúc , tiếng chuông điện thoại trong phòng học vang lên lảnh lót.
Nguyễn Miên bấy giờ mới nhận là Cố Văn Châu gọi đến.
Cái tên , đang cuộc hẹn lãng mạn với Giang Mỹ Ni ? Gọi điện cho cô làm gì?
Cô lạnh một tiếng, cúp máy, trực tiếp ấn nút tắt nguồn.
Cố Kiến Khâm thấy tất cả hành động , chỉ nghĩ rằng Nguyễn Miên điện thoại mặt . Lòng chợt thấy cô đơn, bèn thăm dò một cách kín đáo.
“Không gọi cho em ? Sao ?”
Lúc điện thoại của Nguyễn Miên tắt nguồn, cô bỏ thẳng chiếc túi xách mang theo bên , thờ ơ :
“Chỉ là quan trọng thôi, gì mà ?”
Cố Kiến Khâm cũng hỏi thêm, đôi mắt đen láy lấp lánh, cất lời mời gọi nhỏ nhẹ:
“Chúng cứ đây cũng chẳng gì thú vị, là đến phòng ký túc xá của xem chút? Tôi về nước lâu như , em còn đến nhà nào ...”
Rất !
Cố Văn Châu tức đến mức các ngón tay run lên, vứt điện thoại sang một bên, trực tiếp lái xe phóng .
Anh trong phòng khách của căn hộ Tường Vi, chằm chằm chiếc điện thoại hề động tĩnh gì, trong lòng chua chát vô cùng.
Bây giờ là ban ngày, Nguyễn Miên và Cố Nghiễn Khâm gặp cũng chẳng gì to tát.
Anh tin, Nguyễn Miên đường đường là chồng, dám về nhà qua đêm?
Tuy nhiên, thực sự đ.á.n.h giá thấp Nguyễn Miên.
Cho đến khi màn đêm buông xuống, cho đến khi đêm quá nửa, vẫn đợi Nguyễn Miên về nhà, gọi điện thoại tới chỉ tiếng thông báo tắt máy lạnh lùng.
Nhìn chiếc đồng hồ treo tường trong phòng khách chỉ gần mười giờ, Cố Văn Châu thể nhịn nữa, cầm chìa khóa xe lên và lái .
Sau khi về nước, Cố Kiến Khâm ở nhà họ Cố mà ở ký túc xá do trường sắp xếp.
Lúc đó Cố Văn Châu chỉ vì giữ thể diện nên mới miễn cưỡng tìm hiểu về chỗ ở của Cố Kiến Khâm, nhưng ngờ, bây giờ dựa ký ức nông cạn của về địa chỉ đó để tìm vợ .
Tình huống , thật sự quá bực !
Trên đường , Cố Văn Châu phóng xe nhanh, khi dừng ký túc xá của Cố Nghiễn Khâm, cũng lao lên lầu với tốc độ như bay.
Cùng lúc đó.
Nguyễn Miên và Cố Nghiễn Khâm mối quan hệ , đến nhà cô cũng hề cảm thấy xa lạ.
Nghĩ rằng tự làm tự ăn sẽ hơn, cô vắt hai ly nước cam tươi cho cả hai. Sự cố xảy ngay tại đây, khi cô bưng ly nước đến cho Cố Kiến Khâm thì trượt chân.
Cô Cố Nghiễn Khâm đỡ nên vững , nhưng ly nước cam đổ hết lên quần áo cô.