Ánh mắt Nguyễn Miên kiểm soát mà lóe lên một tia sát khí.
Đương nhiên, sát khí liên quan gì đến Thẩm Tịch Bạch, bởi lẽ nếu mật báo, cô thể tìm thấy Cố Văn Châu nhanh như .
Giờ đây, cô chỉ cắt đứt thứ ngoan ngoãn của Cố Văn Châu, để bớt phiền phức...
nghĩ , Cố Văn Châu cố tình làm vẻ , chẳng là cho cô xem ?
Cảnh xuân cung sống của Thất thiếu gia Cố gia dễ thấy. Nếu cô đăng lên Weibo của , chẳng sẽ thu hút thêm một lượng fan hâm mộ ?
Nguyễn Miên nghĩ là làm, rút điện thoại , cô chợt nhận thấy chỉ trong vài giây suy nghĩ ngắn ngủi đó, căn phòng vốn đang ồn ào bỗng trống rỗng!
Thẩm Tịch Bạch rời khỏi phòng lúc nào . Khi Nguyễn Miên hồn , căn phòng náo nhiệt trở nên vô cùng tĩnh lặng, chỉ còn Nguyễn Miên và Cố Văn Châu.
Cố Văn Châu lấy sức mạnh từ , cố gắng dậy từ ghế sofa, nhưng vì cơ thể còn chút sức lực nào, nghiêng ngả tựa vai Nguyễn Miên.
Nguyễn Miên khách khí nhún vai:
“Cố Văn Châu, tỉnh ! Muốn ngủ thì về nhà mà ngủ!”
Thân hình cô và Cố Văn Châu chênh lệch quá lớn, nếu tên còn chút ý thức nào, cô c.h.ế.t cũng thể đưa về nhà .
“Hử?”
Cố Văn Châu lay tỉnh, mở mắt.
Ánh mắt vốn sắc bén giờ đây mất vẻ sáng quắc thường ngày, chỉ còn sự mơ màng cơn say.
Đột nhiên, ánh mắt Cố Văn Châu dừng Nguyễn Miên.
Anh nhếch miệng, vui vẻ. Anh trực tiếp đưa tay sờ soạng khắp Nguyễn Miên, miệng quên lẩm bẩm:
“Tối nay gọi bao nhiêu cô gái, chỉ em là nhất...”
Trong cơn say, hề khách khí vươn tay, khẽ nhéo má cô một cái.
“Ừm, da dẻ thật , thích lắm.”
Bàn tay Cố Văn Châu đặt thẳng lên quần áo Nguyễn Miên, cách một lớp vải mà vuốt ve đường cong quyến rũ cơ thể cô.
ngờ, Nguyễn Miên gạt phắt bàn tay dê đó .
“Anh làm ơn điều một chút!”
Cô Cố Văn Châu bắt nạt !
Hơn nữa, đối diện với Cố Văn Châu như thế , cô cần khách khí!
Cô đẩy mạnh ngã trở ghế sofa, vội vàng sờ trán .
Nếu Cố Văn Châu thật sự sốt cao do nhiễm trùng vết thương, tình hình sẽ rắc rối.
Nhiệt độ cao bất thường khiến cô chỉ rụt tay về, nhưng cũng nhắc nhở cô rằng, Cố Văn Châu lúc vẫn là một bệnh nhân cần chăm sóc, hơn nữa vết thương còn là vì cứu cô mà .
Cảm giác áy náy trào dâng trong lòng. Nguyễn Miên hận tên rõ ràng thương mà quý trọng cơ thể, xót xa vì sốt cao đến mức mà vẫn chịu về nhà.
“Không điều.”
Cố Văn Châu ngây ngô, bàn tay dê chút khách khí đặt lên khe n.g.ự.c của Nguyễn Miên, say mê :
“Cảm giác thật .”
Đột nhiên, lấy sức mạnh từ , dùng một tay bóp lấy cằm Nguyễn Miên, đôi mắt đen láy chuyển sang màu đỏ ửng, ánh mắt nghiêm túc như thể thấu cô.
Nguyễn Miên vẫn đang nghĩ, tên say rượu chịu yên, bày trò gì nữa đây?
“Em thật , gả cho làm vợ nhé.”
Cố Văn Châu tuyên bố một câu kinh . Đôi môi mỏng nhân lúc Nguyễn Miên đề phòng, trực tiếp phủ xuống. May mắn là Nguyễn Miên né kịp, nụ hôn ướt át, nặng nề đó chuyển hướng, đáp xuống má cô.
“Làm càn gì đấy?”
Nguyễn Miên quát khẽ một tiếng, nhưng lời tuyên bố của Cố Văn Châu vẫn cứ văng vẳng bên tai cô, chịu tan .
Nhìn Cố Văn Châu đang ngốc nghếch chờ đợi câu trả lời của , cô chợt nảy sinh hứng thú trêu chọc .
Bình thường Cố Văn Châu lúc nào cũng như một thùng t.h.u.ố.c nổ di động, ai dám chọc?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/phu-nhan-muon-ly-hon-co-thieu-phat-dien-roi-nguyen-mien-va-co-van-chau/chuong-150-khong-duoc-thich-bat-ky-ai.html.]
Bây giờ thì khác , vì say rượu mà ngẩn ngơ, trông vẻ ngốc nghếch.
“Cố Văn Châu, cưới , là thật ?”
Cô khách khí nhéo tai Cố Văn Châu, giọng điệu kiêu ngạo hỏi.
Nếu là đây, cô tuyệt đối dám làm càn như .
ngày mai Cố Văn Châu sẽ mất trí nhớ, chẳng nhớ gì cả, nên cô cũng chẳng gì sợ.
“Ừm, ừm.”
Cố Văn Châu gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, trông như một đứa trẻ đang chờ Nguyễn Miên cho kẹo.
Đáng yêu quá mất!
Vẻ ngoài thần thánh của Cố Văn Châu, cộng thêm biểu cảm ...
Trái tim Nguyễn Miên suýt nữa thì tan chảy.
Cô sờ cằm, giả vờ lạnh lùng hỏi:
“Thế ưu điểm gì ?”
“Ưu điểm?”
Ánh mắt Cố Văn Châu ngập một tầng nước, trông vô hại và mơ hồ.
“Tôi cho , đàn ông theo đuổi xếp hàng từ đây đến tận phố thứ năm của A thành cơ. Nếu ưu điểm gì, lấy tư cách gì mà chọn trong những ‘cổ phiếu chất lượng cao’ để kết hôn chứ?”
Cố Văn Châu lộ vẻ hiểu vấn đề.
“Ừm ừm, em lớn lên xinh , theo đuổi là chuyện bình thường. ...”
“Tôi gì cả, làm ?”
“Thế thì còn cách nào khác .”
Nguyễn Miên thở dài .
Giây phút , cô thật cảnh Cố Văn Châu thất bại, nhụt chí thế để làm kỷ niệm, khi nào tâm trạng thì mang xem, đảm bảo sẽ vui vẻ trở ngay!
thế, cô cố tình những lời làm thất bại, chính là để đả kích , và xem vẻ bối rối của !
“Nếu bằng khác, sẽ ưu thế. Tôi kẻ ngốc, tại chọn ?”
Cô tiếp tục "đổ thêm dầu lửa" cho Cố Văn Châu.
Cố Văn Châu im lặng ngay lập tức, một lời.
Tưởng rằng cuộc chuyện của cả hai kết thúc tại đây, nhưng ngờ, một bàn tay lớn nắm chặt lấy tay cô:
“Em cứ cưới ? Tôi nhất định sẽ nỗ lực, kiếm thật nhiều tiền cho em tiêu...”
Nguyễn Miên giật giật khóe môi, quả nhiên đàn ông đều là đồ "chân giò heo" (đồ tồi).
Cố Văn Châu say đến mức mà vẫn quên tán gái, đáng ghét hơn là còn vẽ viễn cảnh tương lai tươi cho nữa chứ!
“Sẽ nỗ lực thì tính là gì? Bảo gả cho để chịu khổ ?”
“Không, .” Cố Văn Châu trả lời nhanh, mặt thoáng qua một vẻ đau khổ.
“Sao nỡ để em chịu khổ chứ? Không ... nhớ là... nhớ nhiều tiền mà...”
Nguyễn Miên , Cố Văn Châu hiện tại mất trí nhớ, thể còn quên cả là ai.
cô bận tâm, Cố Văn Châu ngốc nghếch như thế mới vui.
Thấy Cố Văn Châu gõ đầu , Nguyễn Miên đưa tay ngăn , thờ ơ :
“Anh nhớ tiền thì ích gì? Nhìn tay xem.”
Nguyễn Miên chọc lòng bàn tay trống rỗng của Cố Văn Châu, khẩy: “Tay gì cả, thể giàu? Đừng lừa nữa!”
Mặt Cố Văn Châu tối sầm , ngang ngược nắm lấy cổ tay Nguyễn Miên:
“Tôi mặc kệ, em là vợ , ngoại trừ , em thích bất kỳ ai!”