Nếu một bên vô cớ vi phạm hợp đồng thì sẽ bồi thường tiền vi phạm.
Chỉ cần tiền bồi thường trả đủ, Dung Từ chẳng ngại gì việc hủy hợp đồng với Tấn Độ.
“Cô!”
Tôn Lệ Dao soạn thì soạn.
khoan đến việc cô làm chủ Tấn Độ, cho dù cô thể mặt Lâm Vu hủy hợp đồng với Trường Mặc nhưng Trường Mặc là Úc Mặc Huân.
Cô , dù là Lâm Vu những khác trong nhà đều mong giữ quan hệ với Úc Mặc Huân.
Cô mạo tự quyết định hủy hợp đồng với Trường Mặc cũng đồng nghĩa với việc đắc tội Úc Mặc Huân.
Chỉ riêng điểm thôi, Lâm Vu cũng thể nào đồng ý dễ dàng hủy hợp đồng với Trường Mặc.
Đạo lý , bà cụ Tôn, bà cụ Lâm và những khác đương nhiên cũng hiểu.
Thấy Tôn Lệ Dao Dung Từ chặn họng đến mức nên lời, trong lòng bà cụ Tôn đương nhiên thoải mái.
Ngay cả Tôn Nguyệt Thanh Dung Từ ánh mắt cũng lạnh lùng hơn vài phần so với .
Dường như họ ngờ Dung Từ dám như .
Tôn Nguyệt Thanh rõ ràng coi cô gì, bà lạnh lùng : “Mồm mép cũng khá đấy nhưng cô chắc chắn chữ ký của cô hiệu lực pháp lý?”
Tổng giám đốc Toàn ngờ Dung Từ đối đầu gay gắt với nhà họ Lâm và nhà họ Tôn như .
Nghe đến đây, sợ sự việc diễn biến theo chiều hướng , ông kéo tay Dung Từ, định hòa giải nhưng Dung Từ gạt tay ông , Tôn Nguyệt Thanh, ánh mắt còn lạnh lùng hơn cả bà :
“Có hiệu lực pháp lý , thử một cái chẳng sẽ ? Chỉ sợ dám thử thôi.”
Dung Từ vô cùng tự tin.
Tôn Nguyệt Thanh mím chặt đôi môi đỏ mọng.
Kể từ khi Lâm Vu và Phong Đình Thâm ở bên , nhờ Phong Đình Thâm che chở, dù là nhà họ Lâm nhà họ Tôn gần như từng chịu uất ức gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/phong-tong-vo-ngai-muon-ly-hon-tu-lau-roi/chuong-210-khong-thau-tinh-dat-ly-den-the.html.]
Hơn nữa còn là Dung Từ.
“Có chuyện gì ?”
Lúc , Lâm Vu tới.
Dung Từ cho khác cơ hội mở miệng, thẳng:
“Cô Tôn năng lực Trường Mặc chúng đủ nên mới khiến của Trường Mặc thường xuyên đến Tấn Độ bảo trì hệ thống. Tôi nếu các vị cảm thấy năng lực Trường Mặc đủ, các vị thể đề nghị hủy hợp đồng. cô Tôn bảo làm chủ Trường Mặc, bảo các cứ trực tiếp soạn hợp đồng hủy bỏ đây để ký thì sẽ làm chủ Trường Mặc .”
“ vị ...”
Dung Từ chỉ tay về phía Tôn Nguyệt Thanh:
“... chữ ký của hiệu lực pháp lý. Tôi bảo các cứ thử soạn hợp đồng cho thử xem, đến lúc đó chữ ký của hiệu lực pháp lý thì là ngay. tùy tiện sỉ nhục của chúng là các bà, bây giờ bảo các bà thử một chút thì vẻ dám. Vậy nên ý của tổng giám đốc Lâm thế nào?”
Lâm Vu cũng mím môi.
Cô ngờ sự việc thành thế .
Dung Từ đến mức , cô cơ bản tin rằng một khi hợp đồng hủy bỏ soạn , Dung Từ ký tên chắc chắn sẽ hiệu lực pháp lý.
nếu thực sự ký hợp đồng hủy bỏ, đến việc họ bồi thường một khoản tiền lớn, công ty họ còn tìm đối tác khác, điều thể sẽ làm chậm tiến độ đưa xe lái thị trường.
Tổn thất quá lớn.
Thấy Lâm Vu lập tức lên tiếng, Dung Từ tiếp:
“Sao thế, tổng giám đốc Lâm cũng dám ? Người mỉa mai năng lực Trường Mặc đủ là các , bây giờ bảo các soạn hợp đồng thì từng một đều im thin thít. Sao? Các vị nghĩ quyền thế thì thể tùy tiện bắt nạt khác ?”
“Chỉ là một chuyện nhỏ thôi mà.” Lâm Vu lạnh lùng : “Cô Dung hà tất chuyện bé xé to như ?”
“Em họ của cô Lâm tùy tiện sỉ nhục khác, cô rõ cô làm sai nhưng hùa theo gây sức ép, bây giờ tổng giám đốc Lâm cô cũng rõ của làm sai nhưng vẫn chịu xin chúng thì thôi còn sang chỉ trích chúng chuyện bé xé to...”
Dung Từ cô , :
“Trước đây bảo tổng giám đốc Lâm thấu tình đạt lý, đối nhân xử thế , bây giờ xem , chỉ bản tổng giám đốc Lâm mà ngay cả nhà của cô cũng chẳng thấu tình đạt lý như lời đồn nhỉ.”