Thang máy đến tầng Dung Từ cần đến, cô thèm nhóm Lâm Vu lấy một cái, bước thẳng ngoài.
Cô cũng để tâm đến Lâm Vu, nhanh chóng vùi đầu công việc bận rộn.
Không qua bao lâu, khi Dung Từ đang thảo luận công việc với tổng giám đốc Toàn, cô ngẩng đầu lên thì thấy bóng dáng bà cụ Lâm, bà cụ Tôn, Tôn Nguyệt Thanh và Tôn Lệ Dao xuất hiện ở cửa bộ phận họ đang làm việc.
Tổng giám đốc Toàn cũng thấy họ.
Thấy Dung Từ chỉ liếc qua thu hồi tầm mắt, ông tưởng Dung Từ họ, bèn thì thầm: “Họ là bà nội, bà ngoại và của giám đốc Lâm đấy.”
Dung Từ cụp mắt, lạnh nhạt “ừ” một tiếng.
Nhóm bà cụ Lâm cũng thấy Dung Từ.
Có lẽ vì Trường Mặc và Tấn Độ hợp tác nên khi bất ngờ thấy Dung Từ ở Tấn Độ, họ cũng tỏ ngạc nhiên.
Khi bà cụ Lâm và Tôn Nguyệt Thanh thấy Dung Từ, ánh mắt đều lạnh nhạt.
Cứ như thể quen cô, họ nhanh chóng dời mắt .
Thấy Dung Từ gián tiếp làm thuê cho Lâm Vu, Tôn Lệ Dao tỏ vẻ đắc ý.
Bà cụ Tôn tâm trạng cũng khá , mỉm .
Tôn Lệ Dao dẫn bà cụ Lâm và về phía Dung Từ.
Vào chiều hôm Phong Đình Thâm chính thức tặng Tấn Độ cho Lâm Vu, nhóm bà cụ Lâm, bà cụ Tôn và Tôn Nguyệt Thanh đến Tấn Độ tham quan.
Họ xem công ty Phong Đình Thâm tặng Lâm Vu rốt cuộc như thế nào.
Vì , hiện tại thể nhân viên Tấn Độ đều mặt nhóm bà cụ Lâm và Tôn Nguyệt Thanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/phong-tong-vo-ngai-muon-ly-hon-tu-lau-roi/chuong-209-co-lam-chu-duoc-truong-mac-sao.html.]
Thấy họ tới, tổng giám đốc Toàn dừng công việc, lịch sự chào hỏi: “Chào lão phu nhân Lâm, lão phu nhân Tôn, bà Lâm.”
Bà cụ Lâm và bà cụ Tôn đều hiền hậu như thể quan tâm đến sự phát triển của Tấn Độ, hỏi: “Nghe hệ thống xe lái xảy chút vấn đề, hiện tại xử lý thế nào ?”
Tổng giám đốc Toàn đáp: “Khá thuận lợi ạ, chiều nay là xử lý xong thôi.”
Bà cụ Lâm cũng Dung Từ, chỉ với tổng giám đốc Toàn: “Vậy thì , vất vả cho các .”
“Đây là việc chúng nên làm mà, lão phu nhân khách sáo quá.” Nói , ông định giới thiệu Dung Từ với nhóm bà cụ Lâm.
Lúc , Tôn Lệ Dao Dung Từ, mở miệng đầy châm chọc:
“Tôi đến Tấn Độ làm việc bao lâu nhưng trong thời gian ngắn như , hệ thống của các xảy vấn đề mấy liền, là do năng lực của ai đó đủ, là tận tâm tận lực với Tấn Độ chúng nên mới khiến hệ thống cứ bảo trì và nâng cấp liên tục như thế.”
Lời của Tôn Lệ Dao rõ ràng là nhắm Dung Từ.
Tổng giám đốc Toàn thì sững sờ.
Ông cũng hiểu đôi chút về Tôn Lệ Dao, cô hiểu gì về nội dung công việc của họ.
Ông đang định giải thích thì Dung Từ bất ngờ lên tiếng: “Cảm thấy năng lực chúng đủ, hoặc đủ tận tâm tận lực, các thể trực tiếp đề nghị chấm dứt hợp đồng.”
“Cô...”
Tôn Lệ Dao chỉ định sướng miệng nhất thời mà thôi.
Tuy cô hiểu về AI nhưng ở Tấn Độ lâu như cô cũng ngốc, hai chữ “Trường Mặc” trở thành quyền uy trong lĩnh vực AI trong nước.
Nghi ngờ gì cũng nhưng nếu nghi ngờ kỹ thuật của Trường Mặc, chọc giận Úc Mặc Huân thì chịu thiệt chỉ Tấn Độ.
Cô hừ một tiếng: “Cô mạnh miệng thật đấy, còn tưởng cô thể làm chủ Trường Mặc cơ đấy!”
Dung Từ lạnh lùng : “Tôi làm chủ , cô Tôn cứ cho soạn hợp đồng hủy bỏ đây, xem dám ký là ngay.”