Nhà họ Dung thói quen đón giao thừa nên khi Dung Từ và Dung Tầm về đến nhà, bà cụ Dung và ngủ.
Dung Từ lên phòng đúng lúc đồng hồ điểm 0 giờ.
Điện thoại cô reo liên hồi.
Úc Mặc Huân, Hạ Trường Bách, cùng một nhân viên thiết ở Trường Mặc, thậm chí cả Nhậm Nghị An và Quý Hoàn Anh đều gửi tin nhắn chúc mừng năm mới.
Dung Từ trả lời từng một, kể cả Hạ Trường Bách, đó chủ động gửi tin nhắn chúc mừng cho Nam Trí Tri và Sở T.ử Lam.
Lúc , Nhậm Nghị An nhắn tin hỏi cô mấy ngày nay rảnh . Ông vì bận việc kịp cảm ơn cô t.ử tế, mấy hôm nay ông rảnh nên mời cô ăn.
Trò chuyện với Nhậm Nghị An xong, Dung Từ đặt điện thoại xuống, tắm.
Tuy việc đến viện điều dưỡng thăm Dung Ánh Thịnh là một nỗi đau đối với nhà họ Dung.
ngày tết quan trọng thế , họ thể đến thăm bà?
Mấy năm nay, sáng mùng một tết nào Dung Từ và bà cụ Dung cũng nấu một bữa cơm thịnh soạn, mang viện điều dưỡng cho Dung Ánh Thịnh.
Năm nay tất nhiên cũng ngoại lệ.
Vì , sáng mùng một, Dung Từ dậy từ sớm.
Khi cô xuống lầu, bà cụ Dung, vợ chồng Dung Trường Thịnh cũng dậy.
Thấy cô xuống, bà cụ Dung và Hà Minh Tuyết đều lì xì cho cô.
Bà cụ Dung xoa má Dung Từ, âu yếm : “Năm mới, Tiểu Từ của bà thật suôn sẻ nhé.”
Dung Từ: “Vâng, cảm ơn bà ngoại.”
Ăn sáng xong, Dung Từ cùng bếp chuẩn nguyên liệu.
Bà cụ Dung và Dung Trường Thịnh đều nấu ăn ngon.
nấu cho Dung Ánh Thịnh thì họ chỉ thể phụ bếp, vì Dung Ánh Thịnh thể nhận hương vị món ăn do họ nấu.
Điều dễ khiến bà mất kiểm soát cảm xúc.
Vì , những năm ngày thường do Hà Minh Tuyết bếp.
Sau , khi Dung Từ nấu ăn, hai mợ cháu cùng phân công hợp tác.
Thực , vì Dung Ánh Thịnh, Dung Từ học nấu ăn từ khi còn nhỏ.
bà cụ cho.
Bà cụ nghĩ cô còn nhỏ, nếu vì Dung Ánh Thịnh mà học nấu ăn sớm cũng đồng nghĩa với việc cô gánh vác chuyện của quá sớm.
Tuổi thơ của Dung Từ đủ khổ , bà hy vọng tuổi thơ của cô nhẹ nhàng, vui vẻ hơn một chút, đừng mãi ám ảnh bởi chuyện quá khứ.
Hai tiếng , một bàn ăn thịnh soạn thành.
Dung Tầm và Dung Vân Hạc giúp đóng gói.
Mang theo quà tết chuẩn sẵn, gia đình sáu nhà họ Dung lên đường đến viện điều dưỡng.
Họ chuẩn phong bao lì xì và quà tết cho các bác sĩ, y tá chăm sóc Dung Ánh Thịnh.
Dung Ánh Thịnh vẫn gầy gò như thế, ánh mắt vẫn đờ đẫn.
Dung Từ và bà cụ Dung ở góc khuất, Dung Ánh Thịnh thờ ơ với món quà tết bác sĩ mang đến giúp họ.
Y tá nhét phong bao lì xì của bà cụ Dung tay bà, Dung Ánh Thịnh cũng chỉ cúi đầu hai cái vứt toẹt xuống đất, chẳng nhớ đó là cái gì.
Bà vẻ ăn, bàn đầy thức ăn bày mặt cũng lười động đũa, y tá gắp bát mới chịu ăn vài miếng.
Chưa kịp nếm hết các món, Dung Ánh Thịnh chán chìm thế giới riêng của .
Y tá đành dọn đồ ăn .
Mắt Dung Từ đỏ hoe từ lúc nào.
cô thể hiện , sợ ảnh hưởng đến tâm trạng .
Thực , bà cụ Dung và cũng đau lòng kém.
Họ ở viện điều dưỡng hơn nửa tiếng rời .
Lúc gần trưa.
Về nhà nấu cơm e là chẳng còn tâm trạng nào nữa.
Thực , bữa trưa cũng chắc nuốt trôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/phong-tong-vo-ngai-muon-ly-hon-tu-lau-roi/chuong-153-het-cho-roi-moi-quy-khach-ve-cho.html.]
cơm thì vẫn ăn.
Dung Từ : “Chúng ngoài ăn nhé.”
Bà cụ Dung gật đầu: “Được, Tiểu Từ quyết định .”
Đến nhà hàng, đỗ xe xong, Dung Từ và xuống xe thì gặp nhà họ Lâm và nhà họ Tôn.
Họ cũng đến đây ăn cơm.
Chỉ là họ đến, nhận Lâm Vu và Lâm Lập Hải, nhiệt tình tiến lên bắt chuyện, mời họ ăn cơm cùng.
Người nhà họ Lâm và nhà họ Tôn cũng phát hiện nhóm Dung Từ.
Bà cụ Tôn họ với ánh mắt khinh miệt.
Tôn Nguyệt Thanh chỉ liếc một cái thu hồi tầm mắt.
Lâm Vu cũng , coi như nhà họ Dung tồn tại, để mắt.
Lúc , quản lý nhà hàng vội vàng chạy , với Lâm Vu: “Cô Lâm, phòng bao Phong tổng dùng chuẩn xong, mời trong.”
Lâm Vu gật đầu, nhóm Dung Từ lấy một cái, với mời cơm: “Xin tổng giám đốc Lương, hôm nay là tiệc gia đình chúng , chuyện ăn uống để nhé.”
Tổng giám đốc Lương dám nhiều, vội đáp: “Vâng , làm phiền cô Lâm đoàn tụ với gia đình nữa.”
Lâm Vu thèm để ý đến ông nữa, theo chân quản lý trong.
Dung Từ ngờ gặp họ ở đây.
Cô khoác tay bà cụ Dung, chút do dự nhưng bà cụ Dung vỗ nhẹ tay cô, : “Vào .”
Dung Từ: “... Vâng.”
Họ bước cửa, một nhân viên phục vụ tới : “Xin quý khách, tất cả phòng bao của nhà hàng chúng đều đặt hết, còn chỗ trống, mời quý khách về cho.”
Nhà hàng Dung Từ từng đến.
Gần như bao giờ xảy tình trạng hết chỗ.
Cho nên...
Dung Từ gần như thể khẳng định ngay là do nhà họ Lâm và nhà họ Tôn giở trò.
Dung Từ mím chặt môi.
Không chỉ cô, Dung Trường Thịnh và bà cụ Dung cũng đoán .
“Cô Dung.”
Dung Từ , hóa là Quý Khuynh Việt.
Cô chào hỏi: “Anh Quý.”
Quý Khuynh Việt liếc nhân viên phục vụ đang bắt đầu lúng túng đó hỏi Dung Từ: “Có chuyện gì thế? Sao ?”
Dung Từ nhạt giọng: “Nhân viên nhà hàng hết chỗ , bảo chúng về.”
Quý Khuynh Việt sang: “Ồ? Thật thế ?”
Nhân viên nhà hàng đương nhiên nhận Quý Khuynh Việt.
Hơn nữa, nhà họ Quý, đặc biệt là Quý Hoàn Anh, hiện đang ở trong nhà hàng .
Thấy Quý Khuynh Việt vẻ bênh vực Dung Từ, quản lý nhà hàng hoảng hốt, vội chạy với Dung Từ:
“Vừa nhận tin một bàn khách bận đột xuất đến nữa, hiện tại khéo trống một phòng bao, mời quý khách trong.”
Dung Từ nhúc nhích, bà cụ Dung.
Bà cụ Dung : “Chúng sang nhà hàng khác ăn .”
Dung Từ đáp: “Vâng.”
Cô Quý Khuynh Việt, : “Cảm ơn Quý.”
Quý Khuynh Việt : “Không cần khách sáo.” Rồi chào hỏi bà cụ Dung và .
Dung Từ và gia đình rời .
Quý Khuynh Việt bước nhà hàng, liếc quản lý.
Quản lý toát mồ hôi hột, cầu tài nhưng dám ho he nửa lời.
Thấy quản lý chủ động khai ai gây khó dễ cho Dung Từ, Quý Khuynh Việt ngay đối phương lai lịch nhỏ.