Phong hoa hoạ cốt - Chương 277

Cập nhật lúc: 2025-11-13 14:37:27
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

May mắn là thủ của Ba Nhật Tư quả thực phụ danh xưng ấu hổ Bắc Yên, dù tay tấc sắt, chỉ thể dựa cây cung tên, nhưng hề tỏ yếu thế.

Nhân lúc hai để ý, Thích Bạch Thương phóng thẳng đến chỗ buộc ngựa ở bìa rừng, cởi dây cương.

Nàng lấy sức lực từ , nắm chặt yên ngựa khó khăn trèo lên lưng ngựa, thúc ngựa chạy về phía sườn núi.

“Giá!”

Nàng một tay cầm dây cương, tay tháo đao kiếm giấu trong túi ngựa, thúc ngựa chạy về phía Ba Nhật Tư.

“Ba Nhật Tư, đón đao! Lên ngựa!”

Túi ngựa còn rời tay, Thích Bạch Thương chợt thấy lông tơ gáy dựng .

“Hưu!” Một mũi tên xé gió lao đến.

Sắc mặt Thích Bạch Thương trắng bệch, đầu trong rừng.

…Hai đều b.ắ.n tên, trong rừng còn khác!

kịp để nàng suy nghĩ thêm, tiếng hí đau đớn của chiến mã mũi tên b.ắ.n trúng liền hất nàng văng lưng ngựa.

Ba Nhật Tư lướt qua ánh mắt, kinh hãi lao tới: “Sarah!”

“Đừng tới đây!”

Thích Bạch Thương thốt lên một tiếng kinh hãi.

Trong tầm mắt của nàng xuất hiện một ánh hàn quang ẩn lùm cây.

“Phút chốc ——”

Thích Bạch Thương dường như thấy tiếng mũi tên b.ắ.n .

Nàng theo bản năng nhắm mắt .

…Cũng chẳng là nàng sẽ ngựa giẫm c.h.ế.t, c.h.ế.t mũi tên .

Đó là ý niệm cuối cùng của Thích Bạch Thương lúc .

cả hai tình huống đều xảy .

Một tiếng ngựa hí lớn át tiếng kinh hãi mơ hồ trong rừng cây. Thích Bạch Thương chỉ kịp thấy trong tầm mắt m.ô.n.g lung, ánh sáng và bóng tối xoay vần, bụng và eo nàng căng thẳng, một đang phi ngựa nhanh chóng lao đến, cúi xuống, ôm trọn lòng.

“Xoạt—”

Đó là tiếng mũi tên sắc nhọn xé rách quần áo, nứt toạc da thịt và m.á.u thịt.

Hai ảnh rơi xuống đất, Thích Bạch Thương ở , còn đỡ nàng thì lót ở .

Nàng thấy tiếng nghẹn đau đớn từ phát .

“………… Tạ Thanh Yến!”

Sau trống rỗng trong đầu là nỗi kinh hoàng tột độ, Thích Bạch Thương kịp bóng dáng giáp sĩ đuổi theo Tạ Thanh Yến, cũng kịp để ý đến thích khách đang chạy trối c.h.ế.t .

Nàng chỉ vội vã chật vật chống dậy, run rẩy kéo chiếc áo choàng xé rách.

Áo quần tuyết trắng xé toạc, phía đai ngọc thắt eo, bên trái bụng Tạ Thanh Yến lưu một vết rách dữ tợn, đáng sợ.

Máu ồ ạt trào từ vết thương, trong chốc lát nhuộm trắng y phục thành một mảng đỏ chói mắt.

Trong rừng mơ hồ một tiếng còi quái dị.

Bước chân Ba Nhật Tư chạy đến cứng đờ, khó tin về phía rừng cây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/phong-hoa-hoa-cot/chuong-277.html.]

“Đây là ám hiệu liên lạc của bộ lạc Ô Rải…”

chim chóc kinh động bay , dư âm hết, chỉ còn sự lo lắng xen lẫn giận dữ của giáp sĩ Huyền Khải Quân vây .

“Đại soái!”

“Chủ thượng!!”

Tạ Thanh Yến dùng tay đè vết thương ở bụng, trán trắng bệch lấm tấm mồ hôi mỏng, chậm rãi dậy: “…Truy.”

Giáp sĩ Huyền Khải Quân dám chậm trễ, lệnh dứt, chỉ còn hai canh giữ tại chỗ, còn đều di chuyển theo phương hướng kẻ bỏ chạy tiến rừng sâu.

Thích Bạch Thương đột nhiên hít sâu một , ho khan, cuối cùng cũng hồn, bàn tay đầy m.á.u của ,  bước đến bên Tạ Thanh Yến: “Để xem vết thương của ngươi.”

Giọng nàng run, mà tay nàng cũng run, sợ, nóng ruột đến mức còn nghĩ tới gì khác.

“……”

Tạ Thanh Yến khẽ ho khan, m.á.u theo tiếng ho trào bên khóe môi.

Hắn nghiêng định tránh, nhưng kịp lùi hẳn , hình  chao đảo, vai run lên một cái, suýt nữa ngã quỵ.

“Tạ Thanh Yến!”

Thích Bạch Thương thất thanh hô lên, còn màng lễ giáo, nàng nhào đến, dang tay chặn .

Khoảnh khắc , hai ánh mắt giao .

Và chỉ một giây thôi, nàng thấy trong đầu như  tiếng nổ ong lên.

Gương mặt tái nhợt, môi khô nứt, đó loang sắc tím tái nhợt phủ một lớp lạnh lẽo như băng tuyết.

Không chỉ là mất m.á.u — mà còn là độc.

Thích Bạch Thương hít mạnh, nước mắt như dâng lên ngay trong khoảnh khắc.

Nàng phắt , giọng khản vì gấp:

“Mũi tên tẩm độc! Mau lấy hòm thuốc! Chuẩn xe ngựa!”

Tiếng nàng nghẹn , rơi tai khác như đang nức nở.

Rồi nàng , quỳ sụp xuống , bàn tay lạnh buốt cố chạm n.g.ự.c áo , giọng gấp gáp đến nghẹn:

“Không là loại độc gì, lập tức rửa sạch vết thương—nhưng ngươi chảy m.á.u quá nhiều, Tạ Thanh Yến…”

Câu dứt, nước mắt rơi theo, nàng c.ắ.n mạnh đầu lưỡi để giữ tỉnh táo,

 đưa tay run rẩy vén áo choàng lên.

tay nàng kịp chạm tới mép áo, một tiếng thở dài thấp trầm.

Tạ Thanh Yến  nghiêng đầu, khóe môi cong nhẹ, nụ , dù trong cảnh , vẫn mang vẻ ung dung lạnh lùng đến đáng sợ.

Rồi, thể  đổ sụp.

Thích Bạch Thương hoảng hốt giang tay đỡ lấy, cả nàng lảo đảo, huyết áo thấm sang vạt áo nàng, nóng rực.

“Tạ Thanh Yến!!”

Nàng run giọng kêu, nhưng chỉ khẽ nghiêng đầu, đôi mắt mờ , song vẫn nàng, một cái đủ khiến tim nàng nát vụn.

Tạ Thanh Yến.

Hắn , âm thanh khàn đục như kéo lê trong gió tuyết.“Yêu Yêu…”, gọi nàng, âm thanh yếu ớt, “Nếu … c.h.ế.t vì cứu …"

“Nàng… còn gả cho nữa ?”

Loading...