Ôn Lương kể cẩn thận tình huống lúc đó.
Cơ bản giống với những gì camera ghi .
Nam cảnh sát ghi chép lời cô: "Theo suy đoán của cô, chiếc xe đen và chiếc xe trắng cố ý phối hợp, cô chắc chắn quen tài xế xe đen chứ?"
"Chắc chắn." "Còn tài xế xe trắng, cô thấy mặt ?"
"
"Không. Xe đó luôn ở phía , lúc đổi làn liếc qua kính chiếu hậu thấy hai , nhưng cách khá xa, rõ diện mạo lái."
"Hiểu ." Nữ cảnh sát an ủi: "Cô cứ yên tâm, chúng bắt tay điều tra, việc xác định và bắt giữ nghi phạm sẽ mất quá nhiều thời gian ."
Bây giờ ở cũng camera, khó mà trốn thoát .
"Cảm ơn." Ôn Lương .
"Cô thể liên lạc với gia đình . Tại hiện trường tai nạn tìm thấy điện thoại của cô..."
"Tôi ngoài mà mang điện thoại.
Đồng chí cảnh sát, thể cho mượn điện thoại gọi một cuộc ?"
"Được, cô ."
Trong khoảnh khắc, suýt nữa Ôn Lương của Phó Tranh.
Giờ chắc vẫn đang ở bên Sở Tư Nghi.
Ôn Lương khẽ chua chát, cuối cùng ? chọn của dì giúp việc.
Cuộc gọi kết nối, nữ cảnh sát đưa điện thoại cho Ôn Lương. Đầu dây bên vang lên giọng nghi hoặc của dì: "A lô, ai ?"
"Dì Vương, là đây."
"Phu nhân?" Giọng dì Vương đầy mừng rỡ.
"Cô ngoài mang điện thoại thì thôi, giờ còn về?"
"Tôi tai nạn xe. Làm phiền dì đến bệnh viện Đức Hưng một chuyến, mang giúp ít đồ dùng giặt và ví tiền đặt bàn trong phòng ."
Dì Vương giật : "Cô chứ? Đang yên đang lành tai nạn? Tôi đến ngay, đến ngay.
"
"Phòng bệnh của là..."
"Khoa Thần kinh, toà khu nội trú, phòng
503." Cảnh sát tiếp lời.
"Được, , đến ngay."
Cúp máy, Ôn Lương trả điện thoại cho nữ cảnh sát: "Cảm ơn."
"Không gì, khi nào bắt nghi phạm chúng sẽ thông báo cho cô."
"ĐƯỢC."
Cảnh sát rời .
Bác sĩ đến kiểm tra cho Ôn Lương. Nhận định của ông giống hệt lời cảnh sát nữ . Ôn
Lương cẩn thận hỏi thêm về tình trạng của đứa bé.
Bác sĩ an ủi Ôn Lương, hiện nay y học phát triển, chấn thương của cô quá nghiêm trọng, ông cũng trao đổi với bác sĩ sản khoa, thuốc dùng sẽ ảnh hưởng đến thai nhi.
Ôn Lương yên tâm hơn, nhờ: "Một lát nữa dì sẽ đến làm thủ tục nhập viện giúp .
Bà với chồng cũ của , mong bác sĩ đừng để bà thấy bệnh án, cũng đừng với bà chuyện mang thai. Cảm ơn ông"
"Cô mang thai mà với chồng cũ ?"
"Anh sắp tái hôn ."
Bác sĩ giấu vẻ thương cảm.
Bệnh nhân xinh trẻ trung như , đứa bé trong bụng mới hơn một tháng, thế mà chồng cũ sắp tái hôn, chồng cũ ngoại tình !
Vợ thế mà còn ngoại tình, đúng là đồ !
"Được." Bác sĩ đáp.
Ôn Lương một giường bệnh, việc gì làm.
Phòng bệnh của cô còn hai bệnh nhân khác.
Cô ở giường giữa, thể rõ hai trò chuyện với nhà.
Người giường trong là một chị gái u lành trong não, phẫu thuật xong, sắp xuất viện. Cả cô và gia đình đều nhẹ nhõm thấy rõ.
Người giường ngoài là một bà cụ xuất huyết não.
Con dâu đến chăm sóc bà mấy vui vẻ, phàn nàn: "Chỉ viện mấy ngày tốn bao nhiêu tiền ? Tiền của Kiến Quốc kiếm cũng chịu nổi..."
Ôn Lương con dâu bà lão, nhưng chỉ thấy một mảng mờ mịt mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon/chuong-49-anh-ay-sap-tai-hon-roi.html.]
Ở cửa hình như một .
Ngẩng đầu theo bóng đen mờ mờ, cô dán mắt đó hồi lâu mới xác định đúng là . Người đó mặc đồ đen.
Đây chắc là nhà của một trong hai bệnh nhân nhỉ?
Biết là Kiến Quốc mà con dâu bà lão nhắc đến.
Sao cứ ngoài cửa mà ?
Ôn Lương thấy kỳ lạ.
Bóng đen đó bước phòng.
Anh vòng qua giường ngoài.
Lần Ôn Lương hiểu , là nhà của chị giường trong, chắc là chồng của chị .
Bóng đen dừng giường của Ôn Lương, tiến lên vài bước xuống bên giường.
Ôn Lương giật nảy , theo phản xạ nheo mắt , nhưng dù cố thế nào cũng chỉ thấy một mảng mờ mờ. Cô cố gắng nhận ngườ mặt, thử hỏi: "Anh, là Phó Tranh?"
"Là đây, A Lương, mắt em thế?" Phó
Tranh đặt bàn tay to lên má cô, băng gạc trán cô, đầy lo lắng.
Vừa Ôn Lương lâu mà mãi gì, liền thấy lạ.
Nghe giọng quen thuộc, Ôn Lương mới chắc chắn là : "Trong đầu tụ máu, đang chèn ép dây thần kinh thị giác, mắt mờ rõ."
Phó Tranh đưa tay, vẫy vẫy mắt Ôn
Lương: "Thấy ?"
Ôn Lương bất lực gật đầu: "... Tôi thứ mờ thôi, chứ mù."
"Sao đột nhiên gặp tai nạn?"
"Hôm nay là ngày giỗ ông , tới nghĩa trang thắp hương. Trên đường về thì xe khác chèn ép đ.â.m trúng" Ôn Lương tóm tắt ngắn gọn vài câu, mới kịp hỏi: "Sao đến đây?"
"Anh ở nhà, dì giúp việc em tai nạn xe nên lập tức đến đây."
Chiều nay cô đến nghĩa trang, đến giờ cơm còn thấy về. Lúc định gọi thì phát hiện điện thoại của cô để quên ở nhà.
Nghe tin cô tai nạn, liền lái xe tới.
"Lúc dì còn đang thu dọn đồ, nên sẽ đến muộn một chút. Em ở đây đợi , đổi phòng cho em."
"Được." Ở chung với khác, Ôn Lương cũng quen lắm.
Phó Tranh khỏi phòng bệnh.
Con dâu bà cụ lắm chuyện lên tiếng: "Đây là chồng cũ của cô, là cô mới tìm khác?"
"Chồng cũ?"
"Tôi thấy đối xử với cô lắm mà, ly hôn?"
"Gọi thế mà là ? Kẻ thứ ba mà ốm một cái là lập tức chạy tới canh suốt ngày."
"Ôi chao, ngờ là như , bề ngoài đàng hoàng thế mà."
Ôn Lương nhịn .
Gương mặt của Phó Tranh thực sự dễ lừa . Cô nghĩ, lúc đầu cô thích Phó Tranh, lẽ cũng một phần vì gương mặt đó.
Chẳng bao lâu, Phó Tranh , đỡ cô xuống giường, đưa sang phòng đơn: "Ngoài đầu , chỗ khác thương ?"
Ôn Lương lắc đầu: "Không."
"Mấy ngày nghỉ ngơi cho , chuyện công ty cần lo."
"Dạo đen đủi thật, viện mấy
777OL ."
"Chờ em khỏi hẳn, chùa xin bùa nhé, hiệu nghiệm lắm."
"Anh cũng tin ?"
"Em đen đủi ?"
"Được . Đến lúc đó xem ."
"Cẩn thận." Phó Tranh mở cửa, đỡ Ôn Lương trong, lên giường: "Em đói ?
Muốn ăn gì ?"
Trong đầu Ôn Lương bỗng hiện lên cuộc điện thoại lúc sáng, liền buột miệng: "Tôi ăn cơm nấu."
Trong phòng bệnh đơn sẵn thiết nhà bếp.
Không thấy câu trả lời của Phó Tranh,
Ôn Lương khẽ nhếch môi: "Xin , quên nấu ăn."
Cô thật sự mất trí mới câu đó.