"Bố ơi, con đến ngoài việc thắp hương cho ông nội, còn báo với bố rằng con sẽ ly hôn với ."
"Bố, khi tin chắc chắn bố sẽ ngạc nhiên. Hồi Tết Thanh minh con còn với bố là đối xử với con , là con rể ngoan của bố, mà chỉ vài tháng, chúng con đường ai nấy . Bố thấy buồn ? Thật lòng con cũng thấy buồn . Từ lúc ly hôn đến giờ, con cứ mơ màng, con và đến bước ly hôn nhỉ..."
"Nếu hồi Thanh Minh ai đó với con rằng vài tháng con sẽ ly hôn với Phó
Tranh, chắc chắn con sẽ tin..."
"
"Con yêu nhiều như , thể ly hôn với ? chuyện thực sự xảy ..."
"Chuyện dài lắm, con bắt đầu từ . Con mang thai, bố sắp cháu ngoại . Bố ở linh thiêng phù hộ cho con và đứa bé trong bụng bình an Thật con vẫn còn yêu , yêu mười năm, làm vợ ba năm, thể quên dễ dàng chứ. Trái tim con đau, con thật sự đau. Có lẽ giữa chúng con chỉ thiếu một chút duyên phận..."
"Anh luôn chỉ thương nhớ xưa, ba năm con cũng sưởi ấm trái tim . Chúng con thể tiếp tục như , con đành buông tay. Con thất bại ? Nếu bố còn ở đây, chắc bố sẽ khuyên con buông bỏ, nhưng con buông bỏ ."
Ôn Lương với giọng run rẩy: "Con tr suốt mười năm, cuối cùng cũng trở thành vợ . Ba năm qua chúng con vẫn hạnh phúc, đột ngột ly hôn cơ chứ..."
Sao đột ngột ly hôn chứ? Sao đột ngột đến bước ly hôn ?
Ôn Lương mộ bố , lẩm bẩm một , hết những lời trong lòng mới khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Giờ chuyện ngã ngũ, họ chắc chắn sẽ ly hôn.
Đã đến nước , cô đành bình thản đón nhận.
Cô còn con. Cô sẽ sinh đứa bé , để nó mang họ Ôn. Đây là đứa con của riêng cô, cô sẽ nuôi nấng nó khôn lớn.
Ôn Lương hiểu rằng, khi trải qua Phó
Tranh, cuộc đời cô thể mở lòng yêu thêm một nào khác.
Anh trai xuất từ gia đình danh giá, nhưng lạnh lùng vô tình.
Anh dùng hành động của dạy cô một bài học.
Ôn Lương ở nghĩa trang đến tận chiều.
1570L
Sau khi xong chuyện ly hôn với Phó
Tranh, cô còn với bố về kế hoạch sắp tới của .
Sau khi cho lão gia và lão phu nhân nhà họ
Phó về việc ly hôn, cô sẽ từ chức ở công ty. Bất kể Phó Tranh đồng ý , cô cũng sẽ rời , tìm nơi phù hợp để sinh con và an cư ở đó.
Sau , nếu cơ hội, cô sẽ thỉnh thoảng đưa con đến thăm lão gia và lão phu nhân
Ôn Lương quỳ mộ, khấu ba vái: "Bố. Lần con đây, đến Tết con sẽ đến thăm bố."
Rồi cô dậy, khỏi nghĩa trang, lái xe .
Khi chen hàng xe lên đường cao tốc, bất ngờ một chiếc sedan màu đen lao tới, cắt ngang mũi xe cô, khiến cô vội đạp phanh.
Trên cao tốc, chiếc sedan đen liên tục chạy mặt cô, cách quá gần cũng quá xa.
Khi xe bật đèn phanh, cô lập tức đạp phanh giảm tốc, gương chiếu hậu, chuyển làn vượt qua chiếc xe đen.
Rất nhanh, xe đen đuổi kịp, một nữa chạy Ôn Lương.
Vài phút , tình huống đó tái diễn, xe đen giảm tốc chạy Ôn Lương, cố ý giữ tốc độ chậm.
Ôn Lương đổi làn, cũng theo đổi làn, chặn vị trí của Ôn Lương.
Cô đoán chắc đang cố ý ngáng đường .
Tại chứ?
Cô hề nhận biển chiếc xe , lúc xe đen lướt qua, lái xe qua cửa kính còn cô mỉm , cô cũng nhận đó.
Khi đến trạm cao tốc, chiếc đen bám sát phía , theo cô xuống trạm, chạy lên , giảm tốc, buộc cô giảm tốc theo.
Anh thấy cô chạy chậm, liền còn chạy chậm hơn nữa.
Như thế , trừ khi cô chịu dừng xe, nhưng đoạn đường phép dừng.
Ôn Lương cố gắng đổi làn để , cũng đổi làn theo, luôn chặn xe của Ôn Lương.
Nhiều chèn ép, trong lòng Ôn Lương đầy tức giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon/chuong-48-ba-nam-cung-khong-suoi-am-duoc-trai-tim-anh.html.]
Cô hiểu rõ, dù cô đổi làn thành công vượt qua xe đen, trừ khi cô tăng tốc đua với xe đen, mới thể thoát khỏi nó.
Chưa đến kỹ năng lái xe của cô đến mức đó, dù , cô cũng dám mạo hiểm với sự an của , và cả sự an của đứa con trong bụng.
Ôn Lương tìm cách an , bật đèn báo rẽ, định sang làn ngoài cùng lách lề đường, đồng thời gọi điện cho cảnh sát.
Bỗng nhiên, "bụp" một tiếng lớn vang lên.
Túi khí an bung .
Đầu Ôn Lương đau dữ dội, choáng váng, khi chìm hôn mê, cô nhận rằng, dường như chiếc xe trắng phía cũng theo sát cô từ khi lên đường cao tốc.
Tiếng thắng xe rít lên xé tai, "bụp" một tiếng, cả chiếc ô tô phát nổ, ngọn lửa bùng lên thiêu cháy xe chỉ còn trơ khung sắt.
Cảnh tượng quen thuộc lặp lặp trong đầu, Ôn Lương mở mắt , đầu đau như nổ tung
Mùi thuốc khử trùng xộc mũi, Ôn Lương hiểu rằng đang ở trong bệnh viện.
Mắt mờ mịt, cô tưởng ngủ quá lâu, đưa tay dụi dụi, cố cho mắt kịp thích nghi nhưng vẫn mờ.
Trong lòng Ôn Lương giật thót, một nỗi sợ hãi lo lắng rõ ràng dâng lên.
"Cô tỉnh ." Một giọng nữ vang lên bên tai.
Ôn Lương mặt mày mơ màng theo hướng phát âm thanh, chỉ thể thấy đại khái hình dáng và màu sắc quần áo của phụ nữ đang , chứ rõ khuôn mặt kiểu dáng cụ thể của trang phục.
Bên cạnh phụ nữ còn một đàn ông cao lớn khác, mặc quần áo gần giống .
Hai giường cạnh cô bệnh nhân và nhà họ đang chuyện.
"Cô gái , là cảnh sát." Người phụ nữ bước đến giữ tay cô, đặt lên cầu vai , để cô thấy huy hiệu cảnh sát: "Bác sĩ cô chỉ chấn động não nhẹ do tai nạn xe, trong não tràn dịch. Hiện tại mắt cô rõ ? Là vì dịch ép lên dây thần kinh thị giác. Khi dịch tự tan, thị lực sẽ trở ."
Mắt mờ làm Ôn Lương cảm thấy bất an hơn, cô nắm c.h.ặ.t t.a.y phụ nữ, kích động hỏi: "Con ? Con vẫn chứ?"
"Cô yên tâm, đứa bé ."
" thương, uống thuốc ảnh hưởng đến con ?"
"Tôi bác sĩ, rõ lắm, nhưng bác sĩ vết thương của cô nghiêm trọng, báo cáo nhắc gì về thuốc ảnh hưởng thai nhi. Cô cứ cân nhắc khi sử dụng thuốc, nghĩ con cô sẽ ."
"Thế thì , thế thì ." Ôn Lương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Bây giờ cô cảm thấy thế nào? Tôi cần hiểu rõ tình huống cụ thể của vụ tai nạn, cô thể chịu đựng ?"
"Có thể, cô hỏi ."
"Họ tên."
"
"Ôn Lương. Ôn trong ấm áp, Lương trong lạnh lẽo."
"Tuổi."
"Hai mươi sáu tuổi."
L
"Số chứng minh nhân dân."
"12345678910111213141."
"Số điện thoại."
"14747474747."
"Địa chỉ nhà."
"
"Số , Tỉnh Hà Loan, quận Trung Thị, Thành phố Giang."
"
"Khi xảy tai nạn cô định ?"
"Về nhà, hôm nay là ngày giỗ của ông nội , đến nghĩa trang thăm ông, lái xe về nhà."
"Xe cô dừng ven đường thì xe khác đâm, hung thủ bỏ chạy, đường giúp cô gọi cảnh sát. Cô còn nhớ gì khi tai nạn xảy ?"
Ôn Lương vuốt tóc, gật đầu: "Tôi nhớ."
"Phiền cô kể chi tiết."