Phó Tổng Đừng Ngược Đãi, Phu Nhân Đã Ký Giấy Ly Hôn - Chương 44: Chúng ta sinh một đứa con đi
Cập nhật lúc: 2025-09-22 17:44:24
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4fmx81lOty
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
"Về bản thỏa thuận ly hôn, bàn với em chút. Vào phòng làm việc nhé."
"Được."
Ôn Lương đặt khăn xuống, theo Phó Tranh khỏi phòng, đóng cửa và phòng làm việc.
Phó Tranh mở file gốc của bản thỏa thuận lỵ hôn điện tử, thêm vài điều khoản mới, nghiêng nhường chỗ màn hình cho Ôn Lương: "Em xem những nội dung mới mà thêm ."
Ôn Lương chống một tay lên bàn, nghiêng về phía , mấy dòng chữ đánh dấu đỏ màn hình.
Điều khoản mới đầu tiên là, hai bên ly hôn nhưng vẫn sống chung một nhà. Sau khi nhận giấy chứng nhận ly hôn, vẫn tiếp tục sống chung tại biệt thự Tinh Hà Loan.
Bên nữ giúp bên nam che giấu sự việc với trưởng bối bên nam, và khi cần thiết, cùng bên nam đóng giả làm vợ chồng, về nhà cũ để hiếu thuận với ông bà, cho đến khi ông bà họ ly hôn.
Điều thứ hai, cả hai tiết lộ việc từng kết hôn ly hôn với bất kỳ ai bên ngoài.
Điều thứ ba, trong thời gian sống chung tại biệt thự Tinh Hà Loan, cả hai đưa khác giới về qua đêm.
Ngoài , còn sự đổi trong việc phân chia tài sản.
Ban đầu, Ôn Lương chia hai nghìn hai căn biệt thự, hai chiếc xe sang trọng
Bây giờ, đổi thành năm nghìn vạn, hai căn biệt thự, hai chiếc xe sang trọng
Ôn Lương lượt xem qua những điều khoản mới: "Tôi ý kiến về điều thứ nhất." Trong thỏa thuận rằng chúng luôn sống ở biệt thự Tinh Hà Loan đến khi ông bà chúng ly hôn. Nếu ông bà , chẳng chúng sẽ sống ở đó mãi ? Hơn nữa, cũng thể công khai ở bên Sở Tư Nghi, thì ly hôn ý nghĩa gì?
"Có thể đặt giới hạn thời gian."
Ôn Lương tính toán một chút : "Hai tháng. Trong vòng hai tháng khi ly hôn, nhất định để ông bà chuyện. Sau hai tháng, thể chuyển nơi khác, chính thức chia tay."
Nếu kéo dài lâu hơn, bụng cô sẽ lộ .
Ánh mắt Phó Tranh tối sầm : "Được."
Chỉ hai tháng, cô nóng lòng rời khỏi đây như .
Chắc hẳn trong lòng cô hận đến tận xương tủy.
Ôn Lương chỉ phần phân chia tài sản: "Cứ như cũ là , cần nhiều như ."
"Đây là những gì từng hứa sẽ cho em, thất hứa, nên bây giờ bù ."
Phó Tranh kiên quyết, Ôn Lương cũng tranh cãi thêm, chỉ nhanh chóng xác định xong thỏa thuận ly hôn.
Sau khi hai xác nhận xong, Phó Tranh in hai bản thỏa thuận ly hôn.
Cả hai lượt ký tên thỏa thuận ly hôn.
Mỗi giữ một bản.
"Xong ." Ôn Lương nhanh chóng ký tên , hề lưu luyến, cầm lấy bản thỏa thuận của , "Nếu việc gì thì về , nhớ thứ hai lấy giấy chứng nhận ly hôn."
"Ừ." Phó Tranh đáp nhẹ.
Ôn Lương cầm thỏa thuận ly hôn nhanh chóng trở phòng , đóng cửa, tựa lưng cánh cửa, lập tức bệt xuống đất.
Ngón tay cô run rẩy, ôm chặt lấy ngực, tim đau đến mức như ngừng đập.
Cô thích mười năm, làm thể thích là thích ?
Thật sự là ly hôn , ly hôn xong thì còn liên quan gì nữa.
Ba năm làm vợ chồng, dài ngắn, nhưng giữa họ luôn thiếu chút duyên phận.
Nhân lúc vẫn còn chút tình cảm, sớm dứt
. khoát, để ba năm hôn nhân còn thể là một hồi ức .
Chứ đợi đến khi chuyện sẽ qua , hồi tưởng cuộc hôn nhân , chỉ còn hận thù và oán trách.
Ôn Lương ngủ .
Cô giường trằn trọc, trong đầu hiện lên từng khoảnh khắc của ba năm qua.
Sự dịu dàng của , sự thông minh, sự chu đáo, sự lãng mạn, sự nhiệt tình, sự hoang dại và cả sự lạnh lùng của .
Ôn Lương vẫn nhớ, đó là ngày kỷ niệm thành lập Phó thị.
Cô uống ly rượu ai đó đưa, đầu óc choáng váng, lên lầu khách sạn nghỉ ngơi.
Trong cơn mơ màng, một cánh tay cơ bắp chắc nịch ôm lấy eo cô, đè cô xuống .
Đêm đó, trong đầu cô chỉ còn vài hình ảnh mờ nhạt, tràn đầy hương sắc.
Chuyện của họ lão gia , lão gia gọi họ lượt đến chuyện.
Cuối cùng, quyết định xử lý theo cách lúc đó cho là thích hợp nhất - để họ kết hôn.
Họ tổ chức hôn lễ, chỉ ăn một bữa cơm cùng nhà Phó tại nhà cũ, đó đăng ký kết hôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon/chuong-44-chung-ta-sinh-mot-dua-con-di.html.]
Cô trở thành vợ của Phó Tranh.
Lúc đó, ai cô vui mừng đến nhường nào.
Cô gả cho thích.
Cô gả cho thích nhiều năm.
Anh quá rực rỡ, khiến cô chỉ thể ngước .
Trước khi kết hôn, họ tiếp xúc nhiều, mỗi gặp , Ôn Lương chỉ thể ở góc xa gọi một tiếng hai.
Anh sẽ chỉ nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, đôi khi chỉ đơn giản là gật đầu với cô, vài khi "ừ" còn hỏi thêm một câu, A Lương bây giờ học hành thế nào?
Câu hỏi như thể chỉ để phá vỡ sự ngượng ngùng giữa những họ hàng xa, nhưng khiến lòng Ôn Lương cảm thấy ngọt ngào suốt mấy ngày.
Cô chăm chỉ học hành, lúc đầu là hy vọng sẽ chú ý đến , đó, cô hy vọng thể đường hoàng sánh vai bên .
Cô yêu như một con đom đóm đuổi theo ánh mặt trời, dù rõ ngàn núi vạn sông, dù phía lối thoát, nhưng vẫn một mực đến tận cùng, thề đầu.
Sau khi kết hôn, cô vẫn dè dặt, sợ chán ghét.
Phó Tranh bao dung cô, nhẹ nhàng dạy cô cách sống như vợ chồng, giữa họ ngày càng trở nên thiết, cuộc sống cũng ngày càng ngọt ngào.
Với cô lúc đó, thứ thật ngọt ngào.
Bây giờ , ở một khía cạnh, sớm thể hiện rõ thái độ của .
Sau kết hôn, luôn đều đặn mua bao cao su về nhà.
Sau một năm, khi Ôn Lương cảm thấy thứ định, khi mật, cô n.g.ự.c thì thầm: "A Tranh, chúng sinh một đứa con ."
Thái độ đột ngột trở nên lạnh lùng: "Bây giờ còn lúc."
Ôn Lương nhận điều gì bất thường: "Vậy khi nào mới là lúc?"
"Sau hãy , ngoan." Anh vỗ nhẹ đầu cô, xuống giường tắm rửa.
Bây giờ nghĩ , chỉ e rằng bao giờ nghĩ đến việc con với cô.
Trên thế giới , thể sinh con cho chỉ Sở Tư Nghi.
Nếu lúc đó cô mắt , sẽ thấy, ánh mắt chỉ băng giá, chút ấm áp nào.
Ba năm trôi qua như một thước phim lời, mà xem chỉ một cô.
Cô vẫn thể sưởi ấm trái tim .
Lòng từng lay động vì cô.
Cô chỉ thể mỉm lời từ biệt.
Chuyện xưa hóa hư , vẫn như một giấc mộng.
Phó Tranh, mong rằng khi chúng chia tay, gió vẫn dịu dàng, cưới mà yêu thương và gặp duyên lành, đầu bạc răng long.
Hóa giải oán hận, đừng hận gì , kh chia tay, mỗi một con đường, mỗi tìm niềm vui riêng.
Quên khó khăn, khi chuyện sẽ qua .
Đột nhiên, chuông điện thoại reo lên.
Ôn Lương giật tỉnh giấc, mới phát hiện ngủ từ khi nào, cô màn hình điện thoại sáng lên.
Hơn ba giờ sáng.
Là Giang Mộ gọi điện cho cô.
Ôn Lương nhấn nút : "Alo, Giang Mộ?"
"Là , em đến đón Phó Tranh ."
"Phó Tranh? Anh đang ở nhà ??"
"Một giờ sáng chạy tìm uống rượu.
Giọng Giang Mộ đầy bực bội: "Không bệnh gì nữa!"
Ôn Lương do dự: "Anh thể đưa về ?"
"Anh chịu , thử , cứ khăng khăng đòi ở đây uống rượu."
Ôn Lương ngoài trời tối đen như mực.
Lúc , tất cả xúc động trong giấc mơ đều tan theo gió.
Cái đồ gây rối !
Đêm khuya uống rượu làm gì? Ở nhà uống ?