Phó Tổng Đừng Ngược Đãi, Phu Nhân Đã Ký Giấy Ly Hôn - Chương 32: Chẳng lẽ A Lương có rồi

Cập nhật lúc: 2025-09-22 17:44:16
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

"Trừ chuyện từ chức ."

"Không chuyện đó."

"Vậy em ."

"Điều em là, các công việc liên quan đến truyền thông của thương hiệu MQ vẫn do em phụ trách như , ?"

Phó Tranh đặt đũa xuống, cô, im lặng gì.

Ôn Lương khẽ , chậm rãi tiếp tục ăn cơm: "Coi như em gì."

sẽ là kết cục như thế .

Anh đang đề phòng cô, dùng Ngô Linh để kiềm chế cô.

Anh căn bản tin cô, tin cô sẽ nhắm Sở Tư Nghi.

"Em thể đưa yêu cầu khác."

"Không cần."

Những điều cô , Phó Tranh đều thể cho .

Phó Tranh đôi mắt của cô, cũng trầm mặc theo.

Khi bữa cơm sắp kết thúc, Phó Tranh : "Tối nay, ông bà nội gọi chúng về nhà tự ăn cơm."

"

Ôn Lương gật đầu: "Em ."

Có lẽ vì chuyện và Sở Tư Nghi lên hot search, ông cụ rõ động thái của Phó

Tranh, cố tình đợi công tác trở về mới gọi về nhà tự.

Ăn xong, Ôn Lương đặt đũa xuống: "Cải.

Phó tổng mời cơm, em ăn xong .'

"

Phó Tranh đồng hồ: "Bây giờ còn một lúc nữa mới đến giờ làm việc, là em qua phòng nghỉ của chợp mắt một chút?"

Ôn Lương nghĩ ngợi : "Cũng ."

Nằm nghỉ vẫn thoải mái hơn , đặc biệt là với chân cô lúc .

Ôn Lương bước phòng nghỉ.

Phòng nghỉ diện tích nhỏ, gần như một phòng ngủ chính, tiện nghi đầy đủ.

Cô cởi giày leo lên giường, đắp chăn, ban đầu chỉ định chợp mắt một lúc, ai ngờ ngủ lúc nào .

Khi tỉnh dậy, Ôn Lương với tay lấy điện thoại bên gối, mở màn hình , giật phát hiện hơn ba giờ chiều.

dậy ngáp một cái, vươn vai, xuống giường mang giày, bước khỏi phòng nghỉ: "Sao gọi em dậy..."

Ra khỏi phòng, cô mới thấy Trợ lý Dương cũng đang ở đó.

Thấy Ôn Lương bước từ phòng nghỉ của Phó

Tranh, Trợ lý Dương cúi mặt, giả vờ thấy gì cả.

Trong công ty, chỉ quan hệ giữa Ôn Lương và Phó Tranh.

Biết bao ông chủ trong ở nhà thì yên , bên ngoài thích trăng hoa, ai cũng thích bao nuôi minh tinh nhỏ.

Anh vốn tưởng Phó tổng là khác biệt, ai ngờ cũng chẳng khác gì những đó.

Chỉ là, làm cấp , thể gì thêm.

"Thấy em ngủ say nên gọi." Phó Tranh .

"Em về làm việc đây."

"Tối tan làm nhớ xuống hầm xe đợi .

"Em ."

"

Tan làm buổi tối, Ôn Lương cùng Phó Tranh đến nhà tự.

Ông cụ đang trong phòng khách, thấy hai bước thì liền gọi họ xuống bên cạnh: "A Lương, ông mới mấy hôm cháu thương ở chân, ? Bây giờ đỡ ?"

Ôn Lương mỉm : "Ông ơi, khỏi ạ.

Ông xem..."

Cô giơ chân đá nhẹ mấy cái.

Ông cụ ha ha: "Không , ."

"

"Bà ạ?" Ôn Lương hỏi.

Ông cụ chỉ về phía bếp, : "Bà cháu đang ở trong bếp nấu canh cho hai đứa, bà cứ nghĩ đủ cách để làm đồ ăn, cháu cứ để bà loay hoay ."

"Nào, A Lương đây đánh với ông mấy ván

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon/chuong-32-chang-le-a-luong-co-roi.html.]

CÒ."

Ôn Lương dìu ông cụ đến bàn cờ, hai đối diện , còn Phó Tranh thì bỏ mặc sang một bên.

Cả hai đánh cờ nghiêm túc, bất giác thời gian trôi qua khá lâu.

Đến khi Ôn Lương giật đồng hồ thì hơn tám giờ tối.

Bụng cô bắt đầu réo: "Ông ơi, hôm nay ăn tối muộn thế ạ?"

"Cái hỏi bà cháu. Bà hôm nay tự tay nấu bữa tối cho hai đứa, còn hầm cái món canh quý gì đó, chẳng mà đến giờ vẫn xong."

Vừa xong thì bà cụ từ trong bếp bưng một nồi canh: "Nào, , đến giờ ăn cơm ."

Người giúp việc cũng bưng các món ăn khác .

Bà cụ hớn hở múc canh cho Ôn Lương và Phó

Tranh: "A Lương, A Tranh, hai đứa uống nhiều một chút nhé, đây là canh bà hầm riêng cho hai đứa đấy, nếm thử xem nào."

"Bà ơi, bà mau xuống ăn ạ."

Ôn Lương , cúi đầu xuống, đột nhiên mùi dầu mỡ nồng nặc của canh xộc thẳng mũi, cô kiềm , lập tức chạy nhà vệ sinh, nôn khan.

"A Lương, thế?" Bà cụ phản ứng của

Ôn Lương, bất ngờ reo lên vui mừng: "Ôi chao, chẳng lẽ A Lương là ?"

Phó Tranh điềm nhiên lắc đầu: "Không ạ, dạo gần đây cô đau dày, đang kiêng ăn và uống thuốc."

"À?!" "Vậy ? Hai đứa đến bệnh viện kiểm tra ?" Bà cụ vẫn chịu từ bỏ hy vọng.

"Ôn Lương kiểm tra ." Phó Tranh đáp.

Nghe Phó Tranh , bà cụ mới từ bỏ ý định.

Bà lườm Phó Tranh hai cái, giọng đầy tiếc nuối: "Cháu đấy, cưới ba năm mà chẳng động tĩnh gì, mà vô dụng thế !"

Phó Tranh: "..."

Ôn Lương súc miệng xong bước khỏi nhà vệ sinh, đẩy bát canh mặt sang bên: "Bà ơi, thật ngại quá, dạo cháu đau dày, ngửi thấy mùi là buồn nôn, e rằng phụ lòng bà ."

Bà cụ vội : "Không , , sức khỏe cháu là quan trọng nhất."

Nói xong, bà cụ sang Phó Tranh, đẩy bát canh của Ôn Lương đến mặt :

"A Tranh, A Lương uống thì cháu uống hết giúp ."

FACOL

"Bà ơi, nhiều thế , cháu sợ uống hết." Phó Tranh hai bát canh mặt, .

"Thế mà là nhiều gì chứ? Sao uống hết? Là đàn ông con trai mà ăn uống yếu đuối thế, bảo chẳng nên trò trống gì!'

Phó Tranh: "..."

Ăn tối xong hơn chín giờ, gần mười giờ.

Ông cụ lên tiếng: "Giờ cũng muộn , tối nay hai đứa ngủ đây, mai hẵng về."

"Cũng ạ."

Ôn Lương ở lầu xem phim cùng ông bà cụ một lúc mới lên lầu rửa mặt chuẩn ngủ.

Phó Tranh thì đang trong thư phòng của ông cụ làm việc thêm.

Chỉ là hiểu , đầu óc cảm thấy chút trì trệ, bèn đóng laptop về phòng.

Trong phòng ai, chỉ tiếng nước róc rách trong nhà vệ sinh khiến lòng rối bời.

Ôn Lương đang tắm.

Bộ não còn trì trệ giờ nhanh nhạy một cách bất thường, trong thoáng chốc tự dựng nên từng khung cảnh khiến miên man suy nghĩ.

Phó Tranh khẽ nhíu mày, chỉ cảm thấy trong cơ thể bỗng dưng bốc lên một luồng nhiệt khó

. chịu.

Anh phản ứng

Phó Tranh đến tủ quần áo lấy bộ đồ ngủ của , định ngoài dùng nhà vệ sinh khác để rửa mặt tắm rửa.

Anh đưa tay ấn chốt cửa, nhưng ấn xuống .

Ấn thêm hai vẫn , Phó Tranh bỗng nhận , cửa phòng khóa từ bên ngoài.

Không cần nghĩ cũng , chắc chắn là chiêu trò của ông bà nội.

Phó Tranh còn cách nào khác, đành ở trong phòng, tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh. Bề ngoài vẻ bình tĩnh, nhưng bên trong nóng bức yên, từng luồng suy nghĩ táo bạo bắt đầu trỗi dậy.

Từ khi công tác hồi tháng đến giờ, từng động đến chuyện đó, hơn một tháng .

Tiếng nước trong nhà vệ sinh dừng .

Tiếp theo là tiếng máy sấy tóc vang lên.

Chẳng bao lâu , máy sấy tóc cũng tắt.

Ôn Lương mặc đồ ngủ bước khỏi nhà vệ sinh, Phó Tranh đang bên giường dọa cho giật : "Anh đây làm gì thế? Sao rửa mặt?"

Đôi mắt Phó Tranh tối đen, dán chặt Ôn Lương, giọng khàn khàn, chỉ cánh cửa: "Cửa phòng ông bà khóa từ bên ngoài ."

Loading...