"Anh sẽ cố gắng" Phó Tranh .
"Cô Sở thế?" Ôn Lương lấy hết can đảm hỏi.
Trong lòng cô dự cảm, Phó
Tranh sẽ về, y như ngày hôm qua.
Không Sở Tư Nghi lấy lý do gì gọi tới đó nhỉ? Liên tục hai ngày liền.
Phó Tranh đầu cô, nhíu mày: "Ôn
Lương, đây em hỏi nhiều như ."
Mặt Ôn Lương trắng bệnh: "Chân em đau quá, thể."
"Vết thương chân em hề nghiêm trọng, việc gì thì em gọi dì giúp việc."
"
Giọng Phó Tranh lạnh lùng, chẳng hề ngoảnh .
Ôn Lương theo bóng lưng , lòng chua xót vô cùng.
Khó khăn lắm cô mới gỡ bỏ lớp vỏ cứng rắn của , để lộ một chút dịu dàng, mà cô nhiều chuyện.
Khi ai đó còn hứng thú với bạn, dù bạn tỏ yếu đuối thế nào cũng vô dụng.
Họ vốn sắp ly hôn , cô còn tư cách gì mà hỏi chứ?
Là cô hồ đồ, Phó Tranh chỉ bôi thuốc cho cô thôi mà cô mê đến mức quên mất cả là ai.
Lại một nữa tự bôi nhọ lên mặt.
Chỉ là điều khiến Ôn Lương ngờ tớ và Phó Tranh chỉ một đêm, đến ngày cả hôm bao gồm cả buổi tối cũng về.
Cô cam lòng, cô giường đợi đến tận khuya, chán nản lướt điện thoại, mãi đến khi chịu nổi nữa, cô mới ngủ , chỉ để một ngọn đèn sáng ở đầu giường.
Tới sáng tỉnh dậy, bên cạnh cô vẫn gọn gàng, hề chút dấu vết nào đó qua đêm ở đây.
Ôn Lương giường, lên trần nhà, thở dài một .
Cớ gì ?
Trong lòng cô cũng tự nhủ, sắp ly hôn , còn ôm hi vọng làm gì nữa chứ.
Chỉ là, đó là mà cô yêu suốt năm nay, là chung chăn chung gối với cô ba năm, cô cam lòng cho ?
Có lẽ đến khi Phó Tranh khiến cô thất vọng ngày càng nhiều , tới lúc tình yêu trong cô cạn hết, lẽ cô sẽ còn hy vọng nữa.
Ôn Lương giường một lúc cố gắng dậy vệ sinh cá nhân.
Hôm nay là chủ nhật, ngày mai là thứ hai, là ngày cô và Phó Tranh hẹn nộp giấy ly hôn.
Sau khi nhận giấy ly hôn xong, họ sẽ còn quan hệ gì nữa.
Chỉ là họ vẫn sống chung một nhà, nhưng còn ràng buộc hôn nhân nữa thôi.
Mặc cho và Sở Tư Nghi mật thế nào, cô cũng quyền can thiệp, cô chỉ thể trơ mắt chồng trở thành đàn ông của khác.
Những ngày như lẽ sẽ càng khó khăn hơn với cô.
Ôn Lương sống những ngày như , cũng trở thành oán phụ.
Cô chống nạng ban công, ghế xích đu phơi nắng.
Điện thoại bên cạnh đổ chuông thông báo tin nhắn.
Ôn Lương cầm điện thoại lên, là tin nhắn từ
Chu Vũ.
Mèo Béo: "Không em bảo mấy hôm nữa sẽ sang nhà chơi ? Hôm nay cuối tuần , vẫn sang thế?"
Ôn Lương mới sực nhớ chuyện hứa với
Chu Vũ mấy ngày , cô vội trả lời tin nhắn.
Vừa Nóng Lại Vừa Lạnh: "Xin , chắc là em sang , xin bác trai bác gái hộ em nhé, đợi thời gian chắc chắc em sẽ qua thăm hai bác."
Mèo Béo: "Sao thế? Công việc bận quá ? Mấy ngày nay thấy em ở studio nhị"
Vừa Nóng Lại Vừa Lạnh: "Nói thì dài lắm.
Mấy hôm nay em tới studio là vì cuối cùng đến đó em giá đồ đè trúng, trật chân, giờ vẫn đang ở nhà đây nè..."
Tin nhắn bên phía Mèo Béo sững một lúc đột nhiên một cuộc gọi video gọi tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon/chuong-26-co-thi-co-tu-cach-gi-chu.html.]
Ôn Lương nhấn nút nhận cuộc gọi, màn hình xuất hiện gương mặt điển trai của Chu
Vũ, lo lắng màn hình điện thoại: "Sao em? Có nặng lắm ? Đi khám bác sĩ ? Bác sĩ bảo ?"
Ôn Lương trấn an : "Anh yên tâm, em khám , bác sĩ nặng, nghỉ ngơi ở nhà vài ngày là ."
Nói , Ôn Lương chuyển camera sang camera , cho Chu Vũ xem mắt cá chân băng bó của , một cục sưng to rõ ràng.
"Thế mà nặng ? Sao thành thế chứ?"
"Chắc do em xui, dạo thuỷ nghịch hành." Ôn Lương .
"Này, mấy hôm nghỉ, chùa đấy, là bảo xin cho em một lá bùa cầu bình an nhé?"
"Thế thì quá!" Ôn Lương chuyển sang camera .
"Ơ, em đang ở đấy? Nếu em sang , thì tới thăm em nhé? Em ăn
. gì? Tiện thể mang cho em chút đồ ăn ?" Chu Vũ vờ như vô ý .
Ôn Lương và Chu Vũ là bạn từ thuở nhỏ, nhưng mãi đến năm ngoái mới chính thức gặp , vì công việc của Chu Vũ quá bận rộn, nên cũng ít khi gặp riêng, hầu như đều là hai hẹn ăn cơm ở ngoài, hoặc là Ôn Lương đến nhà Chu Vũ thăm bố , Chu Vũ rõ tình hình bên phía Ôn Lương, chỉ cô nhà họ
Phó nhận nuôi.
Chu Vũ đề nghị đến thăm cô, đương nhiên Ôn
Lương sẽ từ chối, dù bây giờ Phó
Tranh cũng ở nhà.
Cô mỉm đồng ý: "Vâng, đến . Em ở khu biệt thự Tinh Hà Loan, lúc đến cổng gọi em một tiếng nhé, ừm Anh đến thị mang cho em con vịt của quán ở đường
Vân Lĩnh nhé, cả bánh Black Forest ở tiệm bánh tầng một Quảng trường Kim Thịnh nữa."
"Anh hai ơi, hai tiệm ngược đường đó..."
"Thế phiền vòng vèo tí , nếu đến thăm em, thì chút thành ý chứ."
"Được , đến ngay đây." Chu Vũ bất lực mỉm , giọng chút cưng chiều.
Lúc Chu Vũ tới là gần trưa.
Bảo vệ ở cổng gọi video tới, xác nhận xong mới cho Chu Vũ trong.
Dưới sự giúp đỡ của dì giúp việc, lúc Ôn
Lương xuống tới tầng , đang trong phòng khách.
Chu Vũ theo nhà Ôn Lương đưa, tìm căn biệt thự.
Bước từ ngoài , : "Nhà ở đây chắc đắt lắm nhỉ?"
Ôn Lương : "Anh là hạng A, thiếu tiền mua nhà ?"
"Không ý đó. Anh chỉ xem xem nhà họ Phó đối xử với em thế nào, nếu họ đối xử với em thì em sang nhà ở luôn cho ." Chu Vũ nửa đùa nửa thật.
Lúc dì giúp việc trong bếp hỏi: "Thưa cô, trưa nay hai ăn gì a?"
Là Ôn Lương cố ý bảo dì giúp việc đổi cách gọi, gọi là "cô".
Cô sắp ly hôn với Phó Tranh , chuyện bí mật một bạn nào , tới lúc cũng cần cho .
Sau khi ly hôn, căn biệt thự sẽ thuộc về
Ôn Lương, cô mời Chu Vũ đến cũng .
Ôn Lương nêu mấy món thích, với Chu Vũ: "Anh ăn gì thì cứ với dì, dì nấu ngon lắm, món gì cũng nấu."
"
"Thế khách sáo nữa nhé." Chu Vũ cũng nêu mấy món thích.
Dì bếp, Ôn Lương với Chu
Vũ: "Lấy bánh Black Forest mua cho em , em ăn ngay bây giờ."
"Được thôi.'
Lần Chu Vũ mang nhiều quà tới, còn chạy ngoài, bê hai chuyến từ cốp xe mới hết, quà cáp cũng vật gì quý hiếm, chỉ là chút tấm lòng của bố
Chu Vũ.
Ôn Lương chỉ một góc ở phòng khách ( : "Anh cứ để đây , đợi lát nữa ăn xong em bảo dì sắp xếp."
Chu Vũ gật đầu, mang vịt bếp.
Tới lúc ăn trưa, hai , nhắc tới chuyện hồi nhỏ, hai nghiêng ngả, khí hoà hợp.
Đến hơn một giờ chiều, Chu Vũ lái xe rời khỏi.