Chẳng bao lâu trôi qua, Ôn Lương tỉnh dậy trong bóng tối, thứ đầu tiên cô ngửi thấy là mùi thuốc sát trùng.
Cô mở mắt, xung quanh nhận đang ở trong phòng bệnh viện.
"Ôn Lương, em tỉnh ? Em thấy trong thế nào?"
Ôn Lương mở mắt liền trông thấy khuôn mặt tuấn tú của Phó Tranh.
Ôn Lương vô thức đưa tay đặt lên bụng .
"Cũng ." Cô ngoài cửa sổ, trời tối.
lúc , bụng cô kêu ọc ỌC.
"Em đói , cho mang đồ ăn tới nhé?"
"Thế chậm, em đói lắm , xuống mua cho em ?" Ôn Lương ngước lên .
Đây là đầu tiên Phó Tranh thấy vẻ mặt của
Ôn Lương ngoan ngoãn như , vô thức gật đầu: "Được, để mua cho em, em ở trong phòng cẩn thận, việc gì thì gọi y tá, đừng tự ý xuống giường"
Ôn Lương gật đầu.
"
Sau khi Phó Tranh rời khỏi đó, Ôn Lương bèn bấm chuông, y tá nhanh chóng chạy tới: "Cô cần gì ? Hay là chỗ nào thoải mái ?"
"Y tá, con ..."
"Cô yên tâm, con cô , chỉ là mắt tình hình thai nhi định lắm, với cả mắt cá chân của cô thương, nên bác sĩ khuyến nghị mấy ngày nay cô đừng x 2: giường nhé."
Nghe câu trả lời , Ôn Lương thở phào nhẹ nhõm: "Được, cảm ơn cô y tá."
"Không gì, vì cô đang mang thai nên chúng kê thuốc uống, chỉ kê cho cô thuốc bôi ngoài cho chỗ bong gân, cô thuốc đúng giờ là . Ngày mai cô thể xuất viện ."
"Vâng, cảm ơn ạ.
Chỉ một chốc, Phó Tranh mua đồ ăn về.
Anh mua đồ ăn trong căng tin bệnh viện, một chay một mặn, một bát canh rau, một phần cơm, kèm theo một quả lê và một chai sữa.
Ôn Lương mở hộp cơm ăn: "Hay là, về , ở đây y tá , mai đến đón em xuất viện là , nếu mai bận thì bảo tài xế qua đón em."
"
"Anh ở đây với em, chân em thương, ở đây một tiện, bảo tài xế mang quần áo đến đây ."
Ôn Lương thấy ấm lòng hẳn: "Vâng"
Đột nhiên, điện thoại của Phó Tranh đổ chuông.
Anh rút điện thoại trong túi , liếc màn hình một cái ngoài: "Alo, Tư Nghi ?"
Nghe thấy hai chữ đó, mắt Ôn Lương khẽ loé lên, cô dỏng tai lên .
Chỉ là xa quá, cô thấy gì.
Một lát , Phó Tranh , : "Ôn
Lương, xin , tình hình bên phía Sở Tư
Nghi lắm, qua đó một chuyến. Anh gọi tài xế đưa dì giúp việc đến đây, mai sẽ đến đón em về nhà."
Không đợi Ôn Lương trả lời, Phó Tranh vội vã rời khỏi phòng bệnh.
Nhìn bóng lưng vội vàng của , Ôn Lương buồn bã một tiếng.
Cuối cùng tài xế đưa dì giúp việc tới đây qua đêm với Ôn Lương tại bệnh viện.
Sáng hôm , khi thuốc xong, tài xế đến đón Ôn Lương về nhà.
Dưới sự giúp đỡ của dì giúp việc, Ôn Lương chống nạng bước đến cạnh xe.
Trong xe chỉ tài xế.
Phó Tranh đến.
Ôn Lương cúi đầu mím môi.
Cô xe, ngắm khung cảnh đang chạy lướt qua ngoài cửa sổ, trong lòng thầm nghĩ, cô hi vọng Phó Tranh sẽ tới đây.
Cô dễ dỗ.
Chỉ là Phó Tranh dành chút tâm tư nào cho cô thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon/chuong-25-dua-be-the-nao-roi.html.]
Vì chân thương nên Ôn Lương đương nhiên thể tới công ty , cô bảo trợ lý mang máy tính tới nhà để cô làm việc, giải quyết mấy việc đơn giản hàng ngày .
Để tránh lên xuống phiền phức, nên cô ở luôn phòng ngủ tầng hai, ngoài.
Cơm cũng là dì giúp việc mang lên cho cô.
Lúc , Ôn Lương đang bận rộn xử lý công việc, thấy tiếng mở cửa, tưởng là dì giúp việc mang cơm lên, cô liền : "Dì cứ để bàn ạ, lát cháu ăn."
"Ăn cơm hãy làm việc tiếp, thiếu gì chút thời gian ." Giọng của Phó Tranh vang lên.
Ôn Lương ngẩng đầu lên mới nhận là Phó
Tranh mang cơm lên cho cô: "Anh tan làm ."
"Ù."
Ôn Lương gập máy tính , Phó Tranh đặt cơm lên bàn cạnh giường cô, đó xuống nhà ăn com.
Đợi cô ăn xong, lên thu dọn bát đũa.
Tới khi lên nữa, Phó Tranh cầm thêm một cái túi tiện lợi, bên trong là ít thuốc của
Chu Lương.
Trong đó chỉ bao gồm thuốc mới kê từ bệnh viện mà còn thuốc đó Ôn Lương
17700 uống vì "đường ruột khoẻ".
Nhìn Phó Tranh lấy từng cái một, trong lòng Ôn Lương chột , tay cô túm chặt lấy gấu áo.
Phó Tranh cầm hai lọ trắng nhãn lên lắc lắc: "Đây là thuốc đường ruột bệnh viên kê cho em ? Sao đóng gói kiểu ?"
Ôn Lương lo lắng giải thích: "Là em tự đổi đấy, kê thành từng hộp bất tiện quá, tuần thể em công tác nên em đổi thành dạng lọ."
Lý do cũng hợp lý, Phó Tranh hỏi thêm, chỉ : "Chưa chắc tuần chân em khỏi , nếu cần thiết thì để khác ."
"
Ôn Lương một tiếng, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Anh xem thêm mấy loại thuốc khác trong túi lôi thuốc bôi ngoài , hỏi: "Hôm qua bệnh viện chỉ kê thuốc ngoài kê thuốc kháng viên thuốc tan m.á.u bầm để uống ?"
Ôn Lương lắc đầu : "Dạo đường ruột em khoẻ, bác sĩ những thuốc đó thể gây kích thích đến dày nên kê."
Lại là vì đường ruột khoẻ.
Phó Tranh khẽ nhíu mày, chỉ cảm thấy điều gì đó lạ, nhưng cũng rõ là lạ ở .
"Để giúp em thuốc." Phó Tranh lấy một cuộn băng gạc và thuốc bôi ngoài tới, xuống cạnh giường, kéo chăn của
Ôn Lương .
"Hay là để dì cho em ?"
"Thế gọi dì lên nhé?"
Ôn Lương mím môi, gì.
Phó Tranh , mỗi thế , Ôn Lương một đằng nghĩ một nẻo.
Anh nắm lấy bàn chân thương của cô, tay nóng, làm Ôn Lương rụt chân lai.
Anh cẩn thận tháo băng gạc , để lộ mắt cá chân sưng to bên vẫn sót chút thuốc mỡ thấm hết.
Phó Tranh dùng khăn ướt cồn lau sạch thuốc mỡ, mắt cá chân đang sưng lên lộ nguyên hình, trắng trắng, tròn tròn, nhô lên như một cục bánh bao.
Phó Tranh lấy tăm bông, bôi một lớp thuốc mỡ mới lên mắt cá chân của cô, dùng băng gạc quấn , thắt nút.
"Xong ."
Phó Tranh kéo chăn cho Ôn Lương.
"Cảm ơn ."
Phó Tranh cất hết thuốc : "Không gì, khách sáo với chị?"
Lúc , chuông điện thoại của Phó Tranh reo lên, lấy màn hình, khẽ nhíu mày nhận cuộc gọi: "Alo, Tư Nghi ..."
"
Không đầu dây bên cái gì, mặt mày Phó Tranh dần trở nên nặng nề: "Được, , qua ngay đây."
Phó Tranh cúp máy chạy vội ngoài.
Ôn Lương gọi , : "Tối nay về ?"