Ôn Lương vội vàng nhắm mắt , vờ như ngủ say.
Trong lòng cô niệm, đừng thấy cô, đừng thấy cô, đừng thấy cô mà.
Chỉ là cơ thể cô vẫn đang run lên, phơi bày triệt để cảm xúc trong cô.
Tiếng bước chân của đàn ông ngày càng gần.
Anh đang về phía giường.
Tim Ôn Lương đập thình thịch.
Đột nhiên, cô lạnh buốt, chăn kéo .
Ôn Lương sợ đến cứng đờ , hai mắt nhắm chặt, hai chân căng cứng, trong lòng thầm niệm: đang ngủ, đang ngủ.
Chỉ cần thấy mặt là sẽ g.i.ế.c .
"Anh là em vẫn còn thức, mở mắt , là ngủ xử đấy." Giọng đàn ông trầm thấp hà tai Ôn
Lương.
Đầu óc Ôn Lương trống rỗng, cô sợ hãi mở mắt, giọng run rẩy : "Tôi mở mắt , đừng g.i.ế.c , đừng giết..."
Nói một nửa, cô mới rõ khuôn mặt của đàn ông mặt .
Đây Phó Tranh ?
Biểu cảm mặt Ôn Lương cứng đờ, mặt cô sợ hãi, lúng túng, ngượng nùng.
-
Cô quên mất là Phó Tranh đang ở nhà, nữa biệt thự bảo vệ nghiêm ngặt, sa kẻ đột nhập .
Ôn Lương sang chỗ khác, cô chớp chớp mắt: "Sao sang đây?"
"Bên ngoài sấm, sợ em ngủ ."
Sau khi kết hôn mới , Tổng giám Ôn ở ngoài mạnh mẽ là thế mà cũng sợ sấm sét.
Ôn Lương mím môi: "Em ngủ mà."
"Ồ? Vậy ?"
"Thật mà." Ôn Lương kiên quyết trả lời.
"Thế đấy nhé?" Phó Tranh vờ dậy.
Cả Ôn Lương cứng đơ, cô há miệng nhưng chẳng thốt câu nào.
Cô trong, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Thích thì ."
Từ phía tiếng bước chân vang lên, cửa phòng mở đóng .
Anh thật .
Mắt Ôn Lương cay xè, mũi cũng cảm thấy cay cay.
Cô nhăn mũi, quả nhiên, cô mà, Phó
Tranh chỉ làm màu qua loa với cô thôi.
Đã còn sang đây làm gì, cho cô hy vọng khiến cô thất vọng.
Không Phó Tranh lúc nào cũng ?
"Không em bảo ? Thế em ?"
Một giọng vang lên bên tai, Ôn Lương vội vã xoay , nhận Phó Tranh vẫn đang cạnh giường.
"Anh ?"
"Anh ."
Phó Tranh xuống giường xuống, đưa tay vỗ vai Ôn
Lương: "Được , ngủ , ở đây với em, đợi em ngủ mới ."
Ôn Lương lặng lẽ ừ một tiếng.
Phó Tranh Phó Tranh, làm chú?
Làm tổn thương cô dỗ dành cô, lạnh lùng dịu dàng.
Biết rõ sự dịu dàng như thể thuốc độc, ngấm tận xương tủy, nhưng cô nỡ đẩy .
Ôn Lương dần dần chìm giấc ngủ.
Sáng hôm khi Ôn Lương tỉnh dậy, Phó
Tranh còn bên cạnh cô, cửa sổ đóng kín, như thể Phó Tranh từng đến đây.
Ôn Lương dậy rửa mặt, ăn sáng xong đến công ty , cô làm việc ở công ty một lúc tới chiều mới tới phim trường.
Sau một ngày làm quen, tốc độ chụp rõ ràng nhanh hơn, Sở Tư Nghi cũng dần guồng.
Trong lúc nghỉ ngơi, Chu Phàm cầm máy ảnh cho Ôn Lương xem hình chụp hôm nay.
Đợi đến khi phim trường bày trí tiếp tục chụp ảnh.
Dưới ánh đèn, Sở Tư Nghi với lớp trang điểm và tạo hình tinh xảo quả thật tới thể tả, Ôn Lương thừa nhận, ngay cả cô cũng thấy ngỡ ngàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon/chuong-24-cuu-con-toi-voi.html.]
Hôm nay chụp xong, tan làm.
Ôn Lương tiến tới, cùng Chu Phàm xem ảnh trong máy ảnh.
Sở Tư Nghi cũng bước tới cạnh đó xem xét.
Vương Nghiên gọi một tiếng: "Tư Nghi, em xem ai đến ?"
Sở Tư Nghi ngẩng đầu, cô vui mừng reo lên:
"Phó Tranh!"
Phó Tranh nhanh chóng bước tới, đột nhiên mặt biến sắc: "Cẩn thận!"
Ôn Lương , ngẩng đầu lên thì cảm nhận một lực mạnh đẩy một cái.
"Rầm" một tiếng.
Giá đỡ bên cạnh ồ ạt đổ xuống đất, gây tiếng động lớn.
Ôn Lương ngã sõng xoài đất, cô chỉ cảm thấy cổ chân đau thấu xương.
"Có thương em?" Phó Tranh ôm lấy
Sở Tư Nghi, lo lắng hỏi.
"Phó Tranh, em sợ quá mất, may mà đến kịp, may mà đỡ em, nếu kéo em một cái, chắc chắn thứ đó đè trúng em ." Sở Tư Nghi sợ hãi tựa lòng
Phó Tranh.
"May thật đấy, cái giá ban nãy chỉ cách em vài centimet, may mà Phó tổng nhanh tay."
Vương Nghiên bước tới : "Thật sự cảm ơn Phó tổng, nếu Phó tổng giờ chắc Tư Nghi thương ."
Cảnh tượng mắt làm Ôn Lương nhói lòng.
Cả cô lạnh buốt, cô chẳng còn cảm nhận nổi cơn đau ở cổ chân nữa.
Trong mắt chỉ Sở Tư Nghi, trong mắt chỉ Sở Tư Nghi mà thôi.
Điều khiến cô đau lòng nhất sự quan tâm của Phó Tranh dành cho Sở Tư
Nghi, mà là cú đẩy ban nãy của Phó Tranh.
Cú đẩy đó đẩy cô nguy hiểm.
Anh vốn chẳng hề quan tâm đến sự an nguy của cô, chỉ quan tâm đến Sở Tư Nghi, thậm chí sẵn sàng để cô chịu khổ, chịu c.h.ế.t vì Sở Tư Nghi.
, Phó Tranh, nếu thích Sở Tư
Nghi như , tối qua còn đến phòng em làm gì?
FE
Tại mỗi vết thương của cô sắp lành, đ.â.m thêm một nhát nữa tim cô?
"Ôn Lương, cô chứ?"
Chu Phàm trơ mắt chiếc giá đổ xuống mặt , cô tiếng động lớn doạ cho ngây , tới lúc hồi thần thì vỘ. vàng bỏ máy ảnh xuống tới đỡ Ôn Lương.
Cổ chân Ôn Lương động đậy là đau nhói, bụng của cô đau âm ỉ như hàng ngàn con kiến gặm nhấm.
Ôn Lương cảm thấy , cô nắm lấy tay
Chu Phàm, khó khăn : "Chu Chu, cô mau đưa tới bệnh viện !"
Lúc Phó Tranh mới để ý tới Ôn Lương đang ngã nhoài mặt đất, mặt biến sắc, lập tức tiến tới cúi bế cô lên: "Ôn Lương, em ? Để đưa em tới bệnh viện!"
Lúc Ôn Lương còn để ý tới nhiều chuyện thế nữa, cô nắm lấy cánh tay , yếu ớt : "Mau lên!"
Cảm giác đau đớn ở bụng ngày càng rõ rệt, mặt Ôn Lương lộ vẻ hoảng sợ và đau đón.
Con của cô!
Cô nhất định bảo vệ con bằng !
Phó Tranh bế Ôn Lương, phi nhanh lên xe với tài xế: "Mau! Lập tức đến bệnh viện gần nhất!"
Tài xế một lời, khởi động xe phóng
741. ngay.
Ôn Lương trong lòng Phó Tranh, dần mất ý thức.
"
Phó Tranh lo lắng bên tai cô: "Ôn Lương?
Ôn Lương , đừng ngủ, sắp tới bệnh viện ."
"Ừm." Ôn Lương mơ mơ màng màng thấy, cô cố gắng giữ cho tỉnh táo.
Trong cơn mơ màng, Ôn Lương đưa phòng cấp cứu, cô yếu ớt với bác sĩ, "Bác sĩ, hãy cứu con , xin hãy cứu con ."
"Yên tâm, chúng sẽ cố gắng hết sức."
Nghe câu trả lời của bác sĩ, Ôn Lương thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn quên : "Người bên ngoài là chồng cũ của , đừng với đang mang thai."
Bác sĩ ngạc nhiên.
Người đàn ông bên ngoài nom vẻ lo lắng cho cô, họ còn tưởng là vợ chồng son, ngờ là ly hôn ư?
Bệnh nhân đời tư riêng của , nếu cô , thì đương nhiên ông cũng sẽ giữ bí mật.
Chỉ là đàn ông bên ngoài trông quen thế nhỉ