Phó Tổng Đừng Ngược Đãi, Phu Nhân Đã Ký Giấy Ly Hôn - Chương 107: Gọi chồng
Cập nhật lúc: 2025-09-23 13:53:19
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4fmx81lOty
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
"Ngô Linh, đến văn phòng một chuyến.
Giọng Phó Tranh chút gợn sóng, vẻ lạnh lùng.
"Được."
Ngô Linh cầm gương soi, vuốt nhẹ lọn tóc mai, định tinh thần. Phó Tranh chắc là cô hạ thuốc.
Cô dậy về phía văn phòng tổng giám đốc, gõ cửa hai , đẩy cửa bước , bàn làm việc: "Phó tổng, tìm ?"
Phó Tranh ngẩng đầu cô , cầm một tập tài liệu tay đặt xuống giữa bàn: "Đây là quyết định điều chuyển của cô, định điều cô xuống công ty con, cô thấy thế nào?"
Miệng hỏi ý kiến của Ngô Linh, nhưng thực chất cho Ngô Linh lựa chọn nào.
Sắc mặt Ngô Linh lập tức cứng đờ, thể tin nổi Phó Tranh: "Phó tổng, tại ?
Tại đột nhiên điều ?"
Thích là sai, bên cạnh Phó Tranh thể giữ những nhân viên thích , nhưng thể dung thứ một nhân viên vì thích mà hạ thuốc .
Phó Tranh tựa lưng ghế, các ngón tay khẽ gõ mặt bàn: "Có một chuyện cần nhiều. Nếu cô , thì điều cô sang bộ phận khác."
Mỗi một vị trí, các vị trí ở trụ sở vốn cạnh tranh, các bộ phận khác chỗ trống. Nếu cô ở thì sẽ giáng chức.
Đi công ty con thì còn giữ địa vị hiện tại, chỉ là rời xa trung tâm quyền lực.
Anh .
Sắc mặt Ngô Linh khó coi, mấp máy môi,
"Phó tổng, đang gì."
Phó Tranh ngẩng mắt cô , chỉ tập tài liệu bàn, giọng điệu bình thản: "Quyết định điều chuyển sẽ hiệu lực tuần tới, tuần nhớ bàn giao công việc ."
Ngô Linh nhận , giả vờ làm ngơ là vô dụng.
"Phó tổng, nhất thời quỷ ám tâm trí, cầu xin cho thêm một cơ hội, đảm bảo sẽ ." Ngô Linh khẩn cầu .
"Ra ngoài ." Phó Tranh thẳng
Ngô Linh run rẩy môi, cầm tài liệu .
Đi đến cửa, cô đột nhiên dừng bước, Phó Tranh, "Phó tổng, ,
Ôn Lương , tại ? Tại cô thể yên ở đây?"
"Tôi nghĩa vụ giải thích với cô."
Sắc mặt Ngô Linh tái , một lời nào đẩy cửa ngoài.
Thấy Ngô Linh , Trợ lý Dương với Ôn
Lương bên cạnh, "Tổng giám Ôn ."
1400
Ôn Lương cầm tài liệu định gõ cửa, thì Ngô
Linh chắn đường.
"Tổng giám Ngô, cô chuyện gì ?" Ôn
Lương như .
Ánh mắt Ngô Linh u ám, Ôn Lương từ xuống , thấy dấu hôn tai Ôn
Lương, cô kìm siết chặt nắm đấm, ánh mắt sắc như d.a.o tẩm độc: "Ôn
Lương, cô cứ chờ đấy!"
Cô trừng mắt Ôn Lương một cái thật mạnh, cầm tài liệu bước nhanh rời .
Ôn Lương bóng lưng cô , mỉm nhạt.
Cô hiểu tâm lý của Ngô Linh.
Kế hoạch của làm áo cưới cho khác, hơn nữa còn là cho kẻ thù đội trời chung , trong lòng Ngô Linh mà vui ?
Ôn Lương tiến lên gõ cửa, bước văn phòng.
"Phó tổng"
Thấy là Ôn Lương, Phó Tranh dừng công việc đang làm, ghế xoay lùi về một bước.
Anh tựa lưng ghế, hai tay đặt lên tay vịn, như Ôn Lương: "Có chuyện gì?"
Ôn Lương bàn báo cáo công việc.
Xong xuôi, Phó Tranh : "Em cứ quyết định ."
"Vậy Phó tổng, em ngoài đây."
"Khoan ." Phó Tranh gọi cô .
Còn chuyện gì nữa? Ôn Lương .
"Lại đây."
Ôn Lương qua, Phó Tranh nắm lấy cánh tay (
Ôn Lương, dùng sức một cái, Ôn Lương xuống đùi Phó Tranh.
Ôn Lương giật , hai tay chống lên vai
Phó Tranh: "Anh làm gì ? Đây là ở văn phòng mà?"
"Không , chỉ ôm một cái thôi." Phó
Tranh khẽ , cúi đầu hôn lên trán Ôn
Lương, khẽ chạm lên môi Ôn Lương một cái.
"Phó tổng." Ôn Lương tránh một chút.
Nếu cô mà ngoài với đôi môi sưng đỏ, thì nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa sạch .
"Em sợ gì chứ? Đây là văn phòng của , sẽ ai tùy tiện ." Phó Tranh cúi đầu Ôn Lương: "Cho dù , thấy thì cứ thấy, thuận thế công khai luôn."
"Không ." Ôn Lương lập tức .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon/chuong-107-goi-chong.html.]
"Tại ?" Ánh mắt Phó Tranh u tối.
Ôn Lương ngẩng đầu một cái, mấp máy môi: "Bây giờ em công khai"
.
"Em đang lo lắng chuyện gì? Anh với Tư Nghi, sẽ còn gì nữa, những gì hứa với em nhất định sẽ làm ."
Ôn Lương cụp mắt xuống: "Không là , mau buông em , em làm ."
Phó Tranh thở dài : "Buông em cũng , gọi chồng ."
"
Ôn Lương nghiến răng nghiến lợi : "Anh điên ? Buông em .
"Ngoan nào."
"
Phó Tranh ôm Ôn Lương chặt hơn.
"Gọi chồng , , sẽ buông em ."
"Phó Tranh, vẫn là trẻ con ?"
"Em cứ coi là ."
Ôn Lương bất lực: "Gọi là chồng, sẽ buông ?"
"Ừm, lời giữ lời, là làm."
Ôn Lương cắn môi, khẽ gọi một tiếng: "Chồng ơi, ?"
"Nói to hơn chút, thấy."
"Phó Tranh!"
"Ừ. Anh đang đây." Phó Tranh .
"Chồng." Ôn Lương gọi một tiếng, giọng lớn hơn nhiều: "Được chứ?"
"Anh chuyện với em."
6770
"Anh đừng đánh trống lảng, mau buông em ."
"Là chuyện thật, visa làm xong .
Ngày ba mươi chúng sẽ ."
"Được. Có thể buông em ?"
Phó Tranh cuối cùng hài lòng buông Ôn
Lương .
Ôn Lương lập tức dậy, chạy trốn như bay khỏi văn phòng.
Phó Tranh bóng dáng Ôn Lương, khóe môi vương một nụ .
Tiếng chuông báo tin nhắn vang lên, Phó
Tranh cầm điện thoại lên .
"A Tranh, kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, đến thăm em ?"
Là tin nhắn của Sở Tư Nghi.
Phó Tranh trả lời: "Bận . Cứ phim ."
"Em nhớ ."
Phó Tranh tin nhắn , trả lời.
Có lẽ thấy Phó Tranh trả lời, một lúc một tin nhắn khác đến: "A Tranh em hối hận, lúc em nên chia tay với , đó là sự hối tiếc lớn nhất đời em."
"Hãy về phía ."
Sở Tư Nghi trả lời một tin: "A Tranh, em thật sự làm , bây giờ em nhắm mắt , trong đầu hiện lên gương mặt .
Mỗi đêm em đều mơ thấy , mơ thấy những ngày chúng còn học đại học. Giá như thời gian thể cứ dừng ở đó thì bao."
"
Phó Tranh tắt màn hình, trả lời.
Điện thoại của Sở Tư Nghi gọi đến.
Phó Tranh một lúc, gần đến lúc sắp ngắt kết nối mới bắt máy, trong điện thoại lập tức truyền đến giọng vui mừng của Sở Tư
Nghi.
"A Tranh! Em tưởng sẽ điện thoại của em."
Phó Tranh khẽ nhíu mày, nhàn nhạt : "Anh chỉ nhắc em, đừng chìm đắm trong quá khứ, cuộc sống là tiến về phía ."
" A Tranh em thật sự yêu , em thật sự yêu , thể đến thăm em ?"
"Cứ phim . Sau nếu chuyện gì khác thì đừng gọi nữa." Phó Tranh cúp điện thoại.
Anh dựa lưng ghế, nhắm mắt .
Tự hỏi bản một câu, yêu Ôn
Lương ?
Anh yêu Sở Tư Nghi ?
Mọi hành động của đều thuận theo ý nghĩ trong lòng.
Trái tim nghiêng về phía Ôn Lương, dù là yêu, thì cũng là vài phần thích.
Nếu , cuộc hôn nhân thể kéo dài ba năm.
Có lẽ sai ngay từ đầu, thể đây đối với Sở Tư Nghi chỉ là cảm giác tội
Sau khi gặp , nhầm lẫn cảm giác tội thành tình yêu.
May mắn là khi ly hôn, nhận điều đó.