Phó Tổng Đừng Ngược Đãi, Phu Nhân Đã Ký Giấy Ly Hôn - Phó Tranh & Ôn Lương - Chương 67: Kẻ ngốc nhất thế gian

Cập nhật lúc: 2025-09-22 17:58:15
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

"Tổng giám Ôn, chúc mừng cô hồi phục sức khỏe nha." Ngô Linh mỉm , giọng ngọt như mía lùi.

"Cảm ơn Tổng giám Ngô." Sắc mặt Ôn Lương thản nhiên.

"Mấy hôm nay Tổng giám Ôn đến công ty, còn tưởng cô hổ đến mức dám gặp ai nữa đấy!"

Ôn Lương khẽ nhạt: "Xem Tổng giám

Ngô trừ mất nửa khoản thưởng cuối năm mà vẫn vui vẻ ghê! Bỏ ngần tiền chỉ để khiến khó chịu một chút, Tổng giám Ngô đúng là chịu chơi thật."

Sắc mặt Ngô Linh thoáng cứng , đó lạnh giọng : "Ôn Lương, cô nghĩ là cô thắng ?"

"Ý gì?"

Ngô Linh nhướn mày: "Cô nghĩ thật sự là thực tập sinh sơ suất?"

Ôn Lương gì, dĩ nhiên cô , cái gọi là lỡ tay nhấn like chính là do Ngô Linh làm, thực tập sinh chỉ là cái cớ để chịu trận mà thôi.

Thấy vẻ mặt cô, Ngô Linh bật : "Ngay cả cô còn làm, chẳng lẽ Phó tổng ? Vậy mà vẫn lựa chọn bảo vệ , đổ cho thực tập sinh, cô xem điều đó nghĩa là gì?"

Có nghĩa là gì?

Ôn Lương cụp mắt xuống.

Trong lòng cô rõ, điều đó nghĩa là

Tranh hề để tâm đến cô, nghỉ 642 trong lòng , Sở Tư Nghi quan trọng hơn nhiều.

Chỉ vì Ngô Linh và cô hợp, thường xuyên kìm hãm lẫn , nên dù Ngô Linh bôi nhọ cô thế nào, cũng sẽ điều khỏi vị trí Tổng giám phòng Quan hệ công chúng.

So với cô, Ngô Linh còn giá trị hơn.

Ngô Linh tiếp: "Dù trừ bao nhiêu tiền thưởng nữa, thì cũng chỉ là thưởng thôi.

Một là đụng đến lương, hai là bây giờ còn lâu mới đến cuối năm, chừng còn thưởng chứ. Hình thức phạt thế , đau đớn gì , chỉ cô là coi như thật. Ôn Lương, giờ thì cô nên rõ vị trí của trong lòng Phó tổng chứ? Anh đăng bài trong nhóm như thể đang bênh vực cô, nhưng thật thì ? Cô chẳng gì cả."

"

Danh tiếng vẫn tệ như cũ, công việc cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.

Ôn Lương thầm nghĩ, may mà may mà cô vì hành động bênh vực của Phó

Tranh mà cảm động.

Nếu , cô thật sự là kẻ ngốc nhất thế gian .

May mà cô rõ bộ mặt thật của Phó

Tranh.

"Tôi tò mò, Tổng giám Ngô, tại ác cảm với đến thế?" Chuyển giọng, Ôn

Lương hỏi.

"Có gì tại chứ? Không thể là vì trời sinh thấy cô ngứa mắt ?"

Ôn Lương dứt khoát : "Không thể.

cô cũng là con gái nuôi nhà họ Phó, phó chủ tịch yêu thương, ngoài dù thích cô, cũng sẽ dám thể hiện mặt. Con ai cũng bản năng chọn lợi tránh hại, huống hồ là giữ chức Tổng giám phòng Quan hệ công chúng như Ngô

Linh.

Nếu Ngô Linh là thẳng tính thì cũng chẳng gì để .

bao năm làm việc cùng, Ôn Lương rõ, Ngô Linh là tính cách xảo quyệt, vô cùng khéo léo, ở mặt từng thì một bộ mặt khác .

nhằm cô, chắc chắn vô duyên vô cớ.

"Làm thể?"

"Tổng giám Ngô, cô cứ luôn miệng nhắc đến

Phó tổng, chẳng lẽ cô thích Phó tổng ? Cô nhằm , là vì cô ghen tỵ với , một bình thường nhà họ Phó nhận nuôi, thể ở gần Phó tổng, khiến cô cảm thấy bất công, đúng ?" Ôn Lương nhướng mày, cố tình suy đoán.

"Ôn Lương, cô bậy bạ cái gì ? Đừng vu khống khác vô căn cứ!" Ngô Linh mặt biến sắc, tức giận mắng.

Ôn Lương càng thêm chắc chắn: "Sao? Tôi trúng , nên cô thẹn quá hóa giận chư gì?"

"Tôi cô đang cái gì."

Ngô Linh kiên quyết phủ nhận, bước chân vội vã rời .

Ôn Lương khẽ , trở về văn phòng .

Sau khi về đến văn phòng, Ngô Linh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn mở điện thoại, gửi cho

Phó Tranh một tin WeChat: "Phó tổng, nếu

Tổng giám Ôn gì mạo phạm, mong đừng để bụng."

Lúc lâu , Phó Tranh mới trả lời: "?"

"Không gì. Chỉ là nhắc với Phó tổng một tiếng"

Nếu Phó Tranh tin lời Ôn Lương, thì cô khó mà tiếp tục ở bên cạnh .

Đến gần cuối giờ làm, Phó Tranh gửi tin nhắn, buổi tối một cuộc xã giao, bảo Ôn

Lương tự về nhà .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-pho-tranh-on-luong/chuong-67-ke-ngoc-nhat-the-gian.html.]

Ôn Lương gọi tài xế tới đón mà ở cổng công ty bắt một chiếc taxi, đến Quảng trường Kim Thịnh .

thèm ăn, mua bánh rừng đen của tiệm bánh lâu đời ở đó.

0

"Bác tài, phiền bác đợi cháu một chút ở đây, cháu mua chút đồ, sẽ ngay." Ôn Lương dặn dò bác tài một tiếng, đó xuống xe, nhanh chóng bước Quảng trường Kim

Thịnh.

Tiệm bánh tên là Khoảnh Khắc Chiều, đế mở nhiều năm tại Quảng trường Kim Thịnh, buôn bán phát đạt.

Lúc Ôn Lương đến, trong tiệm khá nhiều .

thẳng tới quầy kính bên trái, gọi nhân viên chọn cho một miếng bánh rừng đen, thêm một miếng Napoleon nữa, đó xếp hàng thanh toán. Ôn Lương cầm túi giấy rời khỏi tiệm bánh.

Vừa khỏi tiệm, Ôn Lương đụng hai cô gái đang tới, cô vội "Xin " chuẩn né đường rời .

Bỗng gọi cô : "Ôn Lương?"

Ôn Lương dừng bước, đầu , mới nhận trong hai phụ nữ đó, đang đội mũ và đeo khẩu trang chính là Sở Tư

Nghi.

Còn bên cạnh đeo khẩu trang là trợ lý của cô .

Sở Tư Nghi bước lên một bước, liếc túi giấy trong tay Ôn Lương: "Cô mua bánh ?

Cô cũng thích ăn bánh của tiệm ?

Trùng hợp thật, cũng thích."

"Thì là cô Sở, bận rộn mà vẫn thời gian tự mua bánh ?"

"Dĩ nhiên ."

"Vậy cô cứ mua , còn việc, xin phép ." Ôn Lương rời .

Sở Tư Nghi lên tiếng lưng cô: "Đợi , bánh cô mua là bánh rừng đen đúng ?"

Toàn Ôn Lương khựng .

Bao bì của tiệm Khoảnh Khắc Chiều là hộp giấy tinh tế, bánh đặt bên trong, từ bên ngoài căn bản thể là loại gì, tại

Sở Tư Nghi ?

"Cô tò mò, vì đúng ?"

Đôi mắt lộ bên ngoài khẩu trang của Sở Tư

Nghi cong lên đầy ý , cô chậm rãi bước đến mặt Ôn Lương. "Vì cũng thích bánh rừng đen của tiệm ."

Ôn Lương mím chặt môi, cô lường Sở Tư Nghi sắp gì.

Cô nên rời .

Thế nhưng đôi chân cô như đổ chì, nặng trĩu, nhấc nổi lên.

"Nhớ hồi , khi và A Tranh còn đang yêu , thích bánh rừng đen ở đây, nên thường xuyên mua cho ăn. Đặc biệt là mỗi bọn cãi , mang đến một miếng bánh rừng đen là sẽ tha thứ. Chỉ đó, bọn cãi dữ, dù mang bánh đến, vẫn tức giận và chịu gặp. Sau đó, miếng bánh chắc là mang đến cho cô, nhỉ? Tôi còn nhớ tối hôm đó thấy cô đăng ảnh lên

Tường chia sẻ. Thấy cô thích đến thế, cũng chẳng buồn nhắc."

Tim Ôn Lương như rơi xuống đáy vực, gió lạnh thổi vù vù.

Thì .

Thì .

Ôn Lương xách túi giấy, chậm rãi bước khỏi Quảng trường Kim Thịnh.

Thấy thùng rác ven đường, cô lập tức bước nhanh đến, mặt biểu cảm, dốc bộ túi giấy ném trong

Ôn Lương khép mắt , sải bước về phía chiếc taxi.

"Cô gái, cô bảo mua đồ ?

Sao mua ?" Tài xế thấy Ôn

Lương , lên tiếng hỏi.

Ôn Lương khẽ : "Bán hết , nên mua nữa. Đi thôi."

Tài xế hỏi thêm gì, khởi động xe chạy về phía Tinh Hà Loan.

Ôn Lương ở hàng ghế , tựa lưng ghế cảnh vật ngoài cửa sổ, chớp mắt vài cái, bất giác đôi mắt ươn ướt.

thích bánh rừng đen?

Lúc mới đến nhà họ Phó, Ôn Lương trầm lặng ít , rụt rè cẩn trọng, bên nhà họ

Phó đều cô ngoan, lời.

Quan hệ giữa cô và Phó Tranh gần cũng chẳng xa, chỉ là quen xã giao.

Ôn Lương chỉ dám lén lút vài khi để ý, như thế thấy mãn nguyện .

Cho đến một ngày, Phó Tranh từ bên ngoài trở về, tay cầm theo một túi giấy, Ôn Lương lúc đó đang làm bài tập trong phòng khách, thấy về liền gọi một tiếng: "Anh hai.'

Bước chân vốn định lên lầu của Phó Tranh chợt khựng , bước tới, đặt túi giấy mặt cô, : "Ôn Lương, cho em bánh ."

Loading...