Ra khỏi rạp chiếu phim, Ôn Lương đưa tay vuốt tóc mai, , "Nhà còn những vật liệu đánh giá đạt tiêu chuẩn ?"
Mạnh Sách gật đầu, "Trong nhà còn một lô, vốn định gửi đến nhà chủ nhà, kịp thì tố cáo ."
"Vậy chúng về nhà lấy một ít."
"Được."
Hai đến bãi đậu xe, Ôn Lương ở ghế lái, Mạnh Sách ở ghế phụ.
Anh thắt dây an , thấy Ôn Lương đang khởi động xe, đột nhiên chút ngại ngùng, "Chị ơi, để em lái xe ?"
Ôn Lương đầu, một tiếng, "Cứ để chị lái , bằng lái nước ngoài của em cần xin phép mới thể dùng ở trong nước."
"Để em hôm khác xin phép." Mạnh Sách .
...
Nửa giờ , Ôn Lương dừng xe ở bãi đậu xe công cộng cổng khu dân cư của Mạnh Sách, "Em lấy , chị xuống ."
"Vậy chị đợi em ở đây, em sẽ ngay."
Mạnh Sách xong, tháo dây an xuống xe.
Đang định đóng cửa xe thì Ôn Lương gọi , "À, đừng nhắc đến chị với bố em nhé."
Mạnh Sách sững sờ một chút, theo bản năng hỏi, "Tại ạ? Chị giúp em nhiều như , em còn mời chị đến nhà em ăn cơm mà!"
Lý do thực sự là, cô sợ Mạnh Kim Đường phận của cô sẽ nghi ngờ điều gì đó, trở nên cảnh giác.
lời thể , Ôn Lương mặt đỏ tim đập, đôi mắt đào hoa sâu thẳm Mạnh Sách, ánh mắt lưu chuyển, "Vì chị ly hôn... Chị nghĩ, hầu hết các bậc cha sẽ để con cái ở bên một phụ nữ lớn tuổi và qua một đời chồng."
Đặc biệt là khi Mạnh Sách coi là khá ưu tú.
Mạnh Sách đột nhiên như khai thông nhị mạch, khóe môi cong lên ngày càng rộng, như một chú chó lớn lộ chiếc răng nanh nhỏ đáng yêu, "Em chị! Em nhất định nhắc đến chị với họ!"
Nói xong, vẫy tay với Ôn Lương, hớn hở về nhà.
Chị như , cũng thích , ý định ở bên ?!
Mạnh Sách vui đến mức bay bổng, khi bộ cảm thấy nhẹ bẫng.
chị đúng, phần lớn sẽ đồng ý ở bên chị .
Mẹ khá truyền thống, gần đây đang nhờ mai mối cho , là những cô gái làm giáo viên, bác sĩ.
Tuy nhiên, sẽ khuất phục.
Bây giờ nhắc đến chị với bố , thực sự là thời điểm , nếu phát hiện manh mối gì, thể sẽ ép xem mắt, hạn chế tự do của .
Đợi khi mối quan hệ của và Ôn Lương xác định, định hãy nhắc đến cũng muộn.
Vật liệu tố cáo đạt tiêu chuẩn của đội thi công Mạnh Kim Đường là sơn nội thất nhũ tương nhựa tổng hợp và ống polyethylene.
Mạnh Sách lấy một phần sơn và vài đoạn ống, chạy nhanh khỏi khu dân cư, đặt ghế ô tô.
Anh mở cửa xe ghế phụ, thở hổn hển, thắt dây an , "Chị ơi, bố em hỏi về chị đấy."
Hai tay Ôn Lương đặt vô lăng vô thức siết chặt, "Ồ?"
Mạnh Sách toe toét, "May mà chị nhắc em , em với họ chị là một đồng nghiệp nhiệt tình của em."
Ôn Lương , "Cũng dối, coi như là đồng nghiệp cũ ."
Mạnh Sách cũng , đôi mắt sáng như , "Em cũng nghĩ ."
Ôn Lương khẽ , đó lái xe đến cơ quan kiểm định.
Sau khi nộp vật liệu cho nhân viên kiểm định, Ôn Lương và Mạnh Sách cùng khỏi cơ quan kiểm định.
Mạnh Sách vẫn rời , đưa tay chỉ, "Chị ơi, em nhớ bên trung tâm thương mại một tiệm bánh mới mở, chúng qua xem ?"
Đối diện với ánh mắt mong đợi của Mạnh Sách, Ôn Lương khẽ gật đầu.
Hai vai kề vai, bộ như tản bộ, từ từ về phía quảng trường gần đó.
Người bộ đường vội vã, chỉ hai họ chậm rãi về phía , thoải mái trò chuyện.
Đột nhiên, cánh tay Mạnh Sách khi vung vẩy chạm tay Ôn Lương.
Ôn Lương theo bản năng rụt tay , tiếp tục về phía , miệng , "... Mấy tiệm bánh ở Kim Đỉnh em đều thử qua ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-pho-tranh-on-luong/chuong-238-am-hon-bat-tan.html.]
Mạnh Sách cụp mắt xuống, để ý Ôn Lương gì.
Tai đỏ, nhắm mắt , trong lòng tự cổ vũ, đột nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Ôn Lương.
Bàn tay lớn hơn Ôn Lương một cỡ, bao chặt lấy tay cô.
Cảm giác da thịt chạm truyền đến, Ôn Lương cứng đờ, theo bản năng giãy .
Chỉ là cô nhịn .
Ôn Lương mím môi, cúi đầu, gì.
Lúc cô chỉ cảm thấy ngượng ngùng, như đống lửa.
Trong đầu vô cớ hiện lên khuôn mặt của Phó Tranh, trong lòng cô nặng trĩu thêm vài phần.
Sao nhớ đến nữa?
Cô thật sự điên !
Lòng cô rối bời, Mạnh Sách , đành cúi đầu, che giấu cảm xúc của .
Mạnh Sách , "Chị ơi, tay chị lạnh, ngoài mặc ấm hơn một chút, đừng để cảm lạnh."
Ôn Lương , "Có thể là do thể chất, tay em mùa đông lúc nào cũng lạnh."
"Vậy mỗi mùa đông, em sẽ giúp chị sưởi ấm tay." Giọng Mạnh Sách tràn đầy sự dịu dàng vô hạn.
Ôn Lương gì.
Cô thực sự gì.
Mạnh Sách chỉ nghĩ cô ngại ngùng.
Không , thứ phát triển theo hướng .
Hai đến tiệm bánh.
Nhìn những chiếc bánh nhỏ đủ loại trong tủ kính, Mạnh Sách ánh mắt sáng ngời của Ôn Lương, hỏi, "Chị ơi, chị thích ăn loại nào? Bánh rừng đen?"
Mặt Ôn Lương tối sầm, "Không thích, em thích ăn sô cô la."
Nhìn thấy bánh rừng đen, cô sẽ nhớ đến những ký ức đây.
Và Phó Tranh, dù biến mất mặt cô, nhưng vẫn âm hồn bất tán trong tâm trí cô.
"Vậy thì mua loại khác."
Cuối cùng, Ôn Lương chọn một chiếc bánh vị xanh, một chiếc bánh nhung đỏ, một chiếc tiramisu.
Mua bánh xong, tiện thể đến tiệm sữa mua vài cốc sữa.
Ra khỏi trung tâm thương mại, mặt trời lặn về tây, trời dần tối.
Ôn Lương đưa Mạnh Sách về nhà, đến nhà cũ đón Phó Thi Phàm.
Cô bé ghế sofa, đạp đạp đôi chân ngắn ngủn, chút bất mãn, "Dì ơi, bây giờ dì mới đến đón con ạ?"
Ôn Lương xuống cạnh cô bé, xoa đầu cô bé, "Dì chút việc."
Phó Thi Phàm gì.
Ôn Lương ở chuyện với bà cụ một lát, đưa Phó Thi Phàm rời .
Phó Thi Phàm trèo lên ghế ô tô, thấy bánh và sữa bên cạnh, ngạc nhiên , "Ôi, bánh! Con ăn!"
Ôn Lương ghế lái, thắt dây an , "Con ăn thì tự mở ."
Phó Thi Phàm bóc một chiếc bánh nhỏ, mở một cốc sữa, ăn uống, hỏi một cách lơ mơ, "Ngon quá! Ngon thật!"
Ôn Lương Phó Thi Phàm má phúng phính qua gương chiếu hậu, mỉm , khởi động xe.
Đột nhiên, Phó Thi Phàm đảo mắt, , "Ồ, dì ơi, con ! Dì chơi với gầy... Mạnh ?"
Ôn Lương: "..."
Rõ ràng đến ?
"Con... con ?"
Phó Thi Phàm từ lấy hai cuống vé xem phim, ánh mắt nhỏ xíu lướt qua, "Bằng chứng quên xử lý !"
Ôn Lương: "..."