Phó Tổng Đừng Ngược Đãi, Phu Nhân Đã Ký Giấy Ly Hôn - Phó Tranh & Ôn Lương - Chương 234: Vừa đi là bảy năm

Cập nhật lúc: 2025-10-01 17:49:19
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Mấy đang thì thầm xung quanh thấy lời , đều .

Dưới ánh mắt của , Ôn Lương dừng một chút, nhàn nhạt gật đầu: "Chu Vũ là bạn của chúng ."

Bạn học lộ ánh mắt ngưỡng mộ, với Ôn Lương: "Vậy cô Ôn, Thi Thi, thể nhờ hai cô giúp xin chữ ký của Chu Vũ ?"

"Tôi cũng , làm ơn hai cô..."

"Cả nữa, cũng , cảm ơn Thi Thi, cảm ơn cô Ôn!"

"Tôi cũng , Thi Thi..."

Ôn Lương còn gì, Đường Thi Thi vỗ ngực, đồng ý ngay: "Được thôi! Không thành vấn đề!"

"Thi Thi, thật !"

"Cảm ơn Thi Thi!"

"Thi Thi, với Chu Vũ chắc chắn quan hệ nhỉ? Anh còn đặc biệt đưa đến đây nữa."

Ánh mắt Yến Hoài u ám.

Nhiều bạn học vây quanh Đường Thi Thi chuyện.

Diêu Tĩnh Vũ thấy cảnh , trong mắt lóe lên một tia ghen tị, nắm chặt nắm đấm.

Tại ?!

Tại Đường Thi Thi luôn yêu thích hơn cô , dù là trong bạn học Yến Hoài?!

thua Đường Thi Thi ở điểm nào?

còn hỏi: "Thi Thi, còn quen ngôi nào khác ?"

Đường Thi Thi ợ một tiếng: "Quen chứ, như là..."

Cô bẻ ngón tay, đang định tên các ngôi .

Ôn Lương ngắt lời cô: "Đường, cô ăn no ?"

"Ăn no ." Đường Thi Thi đột nhiên chuyển chủ đề: "Rượu ? Còn rượu ? Tôi uống rượu!"

"Không , cô thể uống nữa, chúng nên về ."

"Không , còn uống nữa mà!" Đường Thi Thi véo nhẹ giữa lông mày, đưa tay kéo cánh tay Ôn Lương, đôi mắt gần như thể tập trung nữa.

"Không ." Ôn Lương dậy, kéo cô dậy: "Phải về nhà ."

"Ấy, cô Ôn, Thi Thi , cứ thêm chút nữa ." Có bạn học khuyên nhủ.

Đường Thi Thi ngẩng đầu lên, Ôn Lương, vẻ mặt trẻ con, bĩu môi : "Tôi , uống!"

Ôn Lương đành cúi thì thầm tai cô: "Chẳng lẽ cô Diêu Tĩnh Vũ và Yến Hoài thấy cô say xỉn mất mặt ?"

Vừa thấy mất mặt kẻ thù đội trời chung và bạn trai cũ, Đường Thi Thi lắc đầu như trống bỏi, bật dậy: "Không! Chúng về nhà!"

"Thế mới đúng chứ!" Ôn Lương đỡ cô, ngoài, với các bạn học khác: "Đường say , chúng về đây!"

Các bạn học khác khuyên nữa, chỉ : "Thi Thi, đừng quên chữ ký của Chu Vũ nhé!"

"Yên tâm, quên !"

Đến bãi đỗ xe ngầm, Ôn Lương đỡ Đường Thi Thi ghế : "Chúng tiện đường về nhà cũ đón Phàm Phàm, nếu cô khó chịu thì cứ ngủ một lát ở ghế ."

Đường Thi Thi lên tiếng.

Sau khi rời khỏi phòng riêng, tâm trạng cô đột nhiên chút buồn bã.

Buổi tối tầm tối tăm, Ôn Lương đang tập trung lái xe, đột nhiên thấy tiếng nức nở từ ghế .

qua gương chiếu hậu, Đường Thi Thi từ lúc nào , nước mắt giàn giụa.

Ôn Lương giật , đèn đỏ phía , suýt quên đạp phanh,"""“Đường Đường, ?”

Làm bạn với Đường Thi Thi bao nhiêu năm nay, Ôn Lương vẫn là đầu tiên thấy Đường Thi Thi đau lòng đến .

Đường Thi Thi lẩm bẩm, “…Anh tại về… Lúc kiên quyết như , tại về…”

Ôn Lương lên tiếng ngắt lời.

Có lẽ là tối nay cô gặp Yến Hoài, gợi chuyện đau lòng nhiều năm .

Ôn Lương bừa, quen Đường Thi Thi ba năm, Đường Thi Thi quả thật từng nhắc đến Yến Hoài mặt cô, cứ như .

Trong ba năm , mỗi gặp mặt, Đường Thi Thi đều vui vẻ, nhiệt tình và cởi mở.

Mỗi đều một nỗi buồn của riêng , chỉ là cô chọn cách che giấu, chôn sâu trong lòng, dùng nụ đối mặt với cuộc sống.

Nếu họp lớp , đoạn ký ức u ám đó, lẽ sẽ mãi mãi chôn vùi trong góc tối của nội tâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-pho-tranh-on-luong/chuong-234-vua-di-la-bay-nam.html.]

Ôn Lương lúc mới hiểu, vì Đường Thi Thi thích sưu tầm ảnh các “nam Bồ Tát” mạng, thích gọi nam phục vụ cùng uống rượu hát hò, nhưng từng yêu đương.

Có thể là sâu thẳm trong lòng cô từng quên Yến Hoài, cũng thể là cô tổn thương quá nhiều, còn dám tin tình yêu nữa.

“…Lúc em chịu đựng nhiều như … Hy vọng , nhưng vẫn … Đi một cái là bảy năm, còn về làm gì?!” Đường Thi Thi nghẹn ngào .

Giọng run rẩy trong tiếng khiến Ôn Lương cũng cảm thấy khó chịu.

từng thấy Đường Thi Thi tủi đến mức .

Bảy năm , tức là lúc Đường Thi Thi đại học.

“A Lương, lúc tớ yêu đến mức nào … Bố tớ vốn tớ du học, tớ nỡ xa , thuyết phục bố , đột nhiên … Không để chút đường lui nào…”

“Quay về thì về… Lại còn cố tình nhảy múa mặt tớ…”

Đường Thi Thi đó còn lẩm bẩm gì đó, nhưng giọng càng lúc càng nhỏ, Ôn Lương rõ lắm.

Dần dần, cô gục xuống ghế ngủ , mặt còn vương những vệt nước mắt khô, miệng ngừng lẩm bẩm.

Đến nhà cũ, Ôn Lương nhẹ nhàng xuống xe, dẫn theo Phó Thi Phàm.

với Phó Thi Phàm, “Dì Đường ngủ xe , tối nay con ghế phụ lái nhé, lên xe đừng to.”

Phó Thi Phàm ngoan ngoãn gật đầu.

Xe chạy khu dân cư, dừng ở bãi đỗ xe ngầm.

Ôn Lương gọi Đường Thi Thi dậy, “Đường Đường, dậy , về đến nhà ! Về nhà ngủ tiếp.”

Gọi hai , Đường Thi Thi cuối cùng cũng mở một mắt, ngáp một cái, nước mắt chảy ròng ròng.

Cô nheo mắt ngoài cửa sổ xe, giọng buồn ngủ, “Về đến nhà ?”

“Ừ, lên lầu ngủ tiếp.”

“Ồ.”

Đường Thi Thi chậm rãi bò khỏi xe.

Vào thang máy xong, Đường Thi Thi dựa vách thang máy như xương, nhắm mắt .

Xem là thật sự buồn ngủ.

Thang máy “đinh” một tiếng dừng .

Đường Thi Thi mở mắt , đối diện với ánh mắt lo lắng của Ôn Lương.

khó hiểu hỏi, “Cậu cứ tớ làm gì?”

“Sợ nghĩ quẩn.”

Đường Thi Thi vẻ mặt kinh ngạc, “Nghĩ quẩn? Cậu cũng quá coi thường tớ đấy? Chỉ bằng hai cái đồ rác rưởi Diêu Tĩnh Vũ và Yến Hoài mà thể khiến tớ nghĩ quẩn ? Nâng tầm bọn họ !”

Ôn Lương: “…”

Không ai là sướt mướt xe.

Xem ngủ một giấc là quên .

Quên cũng .

Vẫn là Đường Thi Thi sợ trời sợ đất đó khiến cô thích hơn.

“Cậu nghĩ quẩn là , nhưng mà…”

mà gì?”

mà theo suy nghĩ của Diêu Tĩnh Vũ, vượt qua cô , thì nhất định tìm một bạn trai còn ưu tú hơn Yến Hoài, cũng thể khiến Yến rác rưởi hối hận, từng nghĩ đến chuyện ?”

Đường Thi Thi nhíu mày, nghĩ cũng đúng, “ mà, tìm bạn trai ưu tú hơn Yến rác rưởi đây?”

Yến Hoài là thủ khoa khóa đó của họ, nghiệp trường cấp ba Giang Thành 1, thi đại học bình thường cũng đạt trình độ các trường đại học hàng đầu, mấy năm nay ở nước ngoài làm ăn khá .

Nếu thì chắc chắn dám về nước.

Quan trọng nhất là, còn trai như mẫu.

Thành tựu tương đương, trai bằng .

Nhan sắc tương đương, thành tựu bằng .

Suy nghĩ , Đường Thi Thi nghĩ đến một , “Cũng một đó, chỉ là…”

Ôn Lương lập tức hỏi, “Ai ?”

Đường Thi Thi im lặng hai giây, , “Phó Hôn Quân.”

Ôn Lương: “…”

Loading...