Xe của Ôn Lương chạy về phía biệt thự Tinh Hà Loan.
Đến đoạn đường gần đó, tốc độ lái xe của cô khỏi chậm .
Có một cảm giác sợ hãi khi gần về nhà một cách khó hiểu.
Ôn Lương hít một thật sâu, bình tĩnh .
Chiếc xe dừng một chút ở cổng biệt thự Tinh Hà Loan.
Biển xe vẫn còn trong hệ thống giám sát an ninh của khu dân cư, thanh chắn đường nâng lên, cô đạp ga, lái thẳng , dừng bên ngoài biệt thự.
Dì giúp việc đang dọn dẹp sân vườn, thấy tiếng động cơ ô tô, ngẩng đầu lên , vui mừng đặt chổi xuống và chạy đón, "Bà chủ, cô về ạ?"
Ôn Lương nhạt, "Dì ơi, cháu và ly hôn , dì đừng gọi cháu là bà chủ nữa. Hôm nay cháu đến là để đón Đoàn Đoàn."
Dì giúp việc "Ôi" một tiếng, "Cô Ôn, Đoàn Đoàn bây giờ ở đây."
Ôn Lương ngạc nhiên, "Đoàn Đoàn ở đây ?"
" ." Dì giúp việc thở dài, "Tất cả là tại cháu, hôm đó bế Đoàn Đoàn sân chơi một lúc, lẽ nó còn nhỏ, sức đề kháng yếu, hoặc cũng thể sân quá ẩm ướt, ngờ Đoàn Đoàn bắt đầu nấm mèo, nên ông chủ đưa Đoàn Đoàn đến bệnh viện thú y ."
Nấm mèo đe dọa tính mạng, nhưng sẽ khiến mèo rụng lông, trong trường hợp nặng thể lan , và thời gian điều trị dài, nếu nặng thì thuốc bôi ngoài thể hiệu quả lắm, nhưng Đoàn Đoàn còn quá nhỏ, uống thuốc nội thể hại gan.
Ôn Lương thắt lòng, "Vậy Đoàn Đoàn ở bệnh viện thú y nào?"
"Cái ... cháu cũng ." Dì giúp việc áy náy lắc đầu, "Là ông chủ đưa , ."
Dì giúp việc , "Ông chủ bây giờ đang ở nhà, là cô hỏi xem ?"
Ôn Lương im lặng vài giây, trong đầu hiện lên cảnh tượng cô và Phó Tranh chia tay trong vui.
Thôi , sớm muộn gì cũng gặp.
"Được, cháu hỏi một chút."
Ôn Lương bước phòng khách, thẳng lên tầng hai, gõ cửa phòng sách.
Im lặng hai giây, bên trong truyền một giọng trầm thấp, "Vào ."
Ôn Lương ấn tay nắm cửa, đẩy cửa bước .
Phó Tranh đang chăm chú màn hình máy tính, ngẩng đầu lên, như thể nghĩ rằng bước là dì giúp việc, "Có chuyện gì?"
Ôn Lương bước hai bước, "Cái đó, làm phiền một chút... Đoàn Đoàn ở bệnh viện thú y nào?"
Nghe thấy tiếng, Phó Tranh ngạc nhiên sang, thấy là Ôn Lương, tự nhiên dựa lưng ghế, tay đặt bàn phím đặt lên tay vịn, gõ nhẹ hai cái, nhàn nhạt hỏi, "Là em ? Em gì?"
"... Đoàn Đoàn ở bệnh viện thú y nào? Đợi nó khỏi nấm mèo, em sẽ trực tiếp đón nó ." Ôn Lương lặp một .
"Đến hỏi làm gì? Tôi ." Phó Tranh di chuyển chuột, tiếp tục chăm chú máy tính, như thể công việc quan trọng nào đó.
Nếu Ôn Lương đến lưng Phó Tranh, cô sẽ thấy màn hình máy tính đang ở trạng thái màn hình nền.
Nếu Ôn Lương phân đến phòng sách , cô sẽ rằng kể từ khi Ôn Lương xuống xe, Phó Tranh ở cửa sổ cô, thấy Ôn Lương phòng khách, mới nhanh chóng bàn làm việc mở máy tính, giả vờ đang làm việc nghiêm túc.
Ôn Lương khựng , "Dì giúp việc là đưa nó đến bệnh viện thú y."
"Hôm đó việc đột xuất, trợ lý Dương đưa nó đến bệnh viện."
Ôn Lương: "..."
"Được , gọi điện hỏi trợ lý Dương, cảm ơn, cứ bận việc ."
Nói xong, Ôn Lương lùi hai bước, nắm lấy tay nắm cửa, đóng cửa rời .
"Khoan ." Phó Tranh đột nhiên lên tiếng, gọi cô .
Ôn Lương khựng , "Còn chuyện gì nữa ?"
Phó Tranh đang định gì đó, điện thoại đặt bàn đột nhiên reo lên.
Anh hiệu cho Ôn Lương đợi một chút, điện thoại, "Alo... ừm, dì giúp việc vẫn ở biệt thự... đến xem nhà lúc nào cũng ... giá cả thì ..."
Trợ lý Dương ở đầu dây bên : "Tổng giám đốc Phó??? Anh đang gì ?"
"Thôi , cúp máy nhé." Phó Tranh đổi sắc mặt cúp điện thoại, đặt điện thoại lên bàn, ánh mắt vẫn luôn chằm chằm mặt Ôn Lương, bỏ qua bất kỳ biểu cảm nhỏ nhặt nào của Ôn Lương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-pho-tranh-on-luong/chuong-201-ha-minh-da-lam-em-hai-long-chua.html.]
Trợ lý Dương: "???"
Anh bán căn biệt thự ?
Ôn Lương lặng lẽ cắn môi.
Có vẻ như nghĩ thông suốt , từ biệt cuộc hôn nhân ba năm qua.
Anh chắc chắn sẽ kết hôn với Sở Tư Nghi.
Đây là điều cô ?
Lúc đó cô cũng bán căn biệt thự ?
tại , khi tin , trong lòng cô chút trống rỗng.
Có lẽ là quen, dần dần sẽ thôi.
Ôn Lương định tâm trí, "Anh bán nơi ?"
Phó Tranh nghiêm túc biểu cảm mặt cô, "Có ý định đó."
"Bán cũng , ly hôn , giữ cũng vô dụng." Ôn Lương nhàn nhạt , "À, nãy gì?"
Thấy Ôn Lương hề lay chuyển, trong lòng Phó Tranh tức giận bùng lên.
Trong mắt tràn ngập sự hung dữ, kìm buột miệng , "Ở Úc chơi thế nào?! Hạ Minh làm em hài lòng ?!"
Ôn Lương mặt tái mét, hít một thật sâu, "Anh cái ? Vậy thì cảm ơn quan tâm, Hạ Minh quả nhiên là trẻ tuổi, thể lực , hài lòng!"
Mặt Phó Tranh "xoẹt" một cái đen kịt, dậy từng bước ép sát Ôn Lương, nghiến răng nghiến lợi, từng chữ một, "Thể lực , em, , hài, lòng?"
"Ừm." Ôn Lương vẻ mặt bình tĩnh gật đầu, thẳng Phó Tranh, "Còn chuyện gì nữa ?"
Phó Tranh tức giận đến bật , "Ôn Lương! Em thật giỏi!"
Ngày hôm đó rời khỏi phòng bệnh, nhanh chóng bình tĩnh , Ôn Lương cố ý chọc tức !
khi bình tĩnh , càng tức giận hơn.
Cô vì thoát khỏi , ngay cả những lời như cũng !
Cô hận , ghét đến ?
Sau khi về nước, cũng luôn theo dõi động tĩnh của cô ở Úc, Hạ Minh bắt, vì , bây giờ cô cũng đang cố ý chọc tức !
"Cảm ơn khen."
"Em thoát khỏi đến ?!" Phó Tranh nghiến răng mấy chữ.
"Chúng ly hôn , mỗi đều cuộc sống riêng, làm gì chuyện thoát khỏi? Nếu chuyện gì khác, đây."
Ôn Lương định , Phó Tranh nắm chặt cổ tay Ôn Lương, "Đừng !"
"Buông !"
Khi họ gặp , câu cô nhiều nhất là, chúng ly hôn .
Trong mắt Phó Tranh tràn ngập lửa giận, trầm mặc Ôn Lương, trong mắt đầy sự bất lực.
Họ thực sự kết thúc ở đây ?
Anh cam tâm!
Bốn mắt , Ôn Lương mặt , "Vẫn buông ?!"
"Tôi thứ đưa cho em."
"Cái gì?"
Phó Tranh buông tay Ôn Lương , đến giá sách lấy một chiếc hộp nhỏ đưa cho Ôn Lương, "Đây là những thứ tặng em đây, tặng cho em thì lý do gì để lấy , em cầm lấy ."
Nói xong, tự giễu , "Em bao nuôi Hạ Minh ? Những thứ bán cũng là một khoản tiền nhỏ."
Đây là chiếc hộp trang sức mà cô trả cho Phó Tranh đây.
Ôn Lương giữ những thứ , cảnh vật mà nhớ , "Cứ để chỗ , nếu nhất định đưa cho , thì giúp bán , trực tiếp chuyển tiền cho viện phúc lợi, đây, tạm biệt."
Ôn Lương , trực tiếp khỏi phòng sách, xuống lầu.