Phó Tổng Đừng Ngược Đãi, Phu Nhân Đã Ký Giấy Ly Hôn - Phó Tranh & Ôn Lương - Chương 159: Vĩnh Ninh

Cập nhật lúc: 2025-10-01 07:03:20
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Đêm khuya tĩnh lặng.

Cửa phòng ngủ chính đẩy một khe hở.

Phó Tranh lặng lẽ bước , mang theo chút mùi rượu thoang thoảng, từng bước một tiến gần đến chiếc giường lớn.

“Meo——” Người bạn cùng phòng mèo của Ôn Lương phát hiện .

“Suỵt——”

Phó Tranh đặt hộp thức ăn mở mặt bạn cùng phòng của Ôn Lương.

Người bạn cùng phòng cẩn thận dùng mũi ngửi ngửi, ăn ngấu nghiến.

Phó Tranh nhẹ nhàng vuốt ve đầu Đoàn Đoàn, dậy đến bên giường lớn.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt Ôn Lương đang ngủ say thật thanh thản và yên bình, lông mày khẽ nhíu .

Phó Tranh mãi rời mắt.

Anh nhẹ nhàng xuống bên giường, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mịn màng của cô như lông vũ.

Chỉ lúc , mới thể tiếp cận Ôn Lương mật đến , mới thấy ánh mắt lạnh lùng chán ghét của cô.

Anh sợ thấy ánh mắt đó của cô.

Phó Tranh, quyết đoán trong thương trường, tự tin và bình tĩnh, cũng lúc sợ hãi.

Nếu là của ngày xưa, câu , chắc chắn sẽ khẩy, thèm để ý.

khi hiểu rõ lòng , , thêm một sợi dây ràng buộc mang tên Ôn Lương, vĩnh viễn thể gỡ bỏ.

Họ cũng từng trải qua hơn hai năm hôn nhân bình dị và hòa thuận, cũng từng quấn quýt bên chiếc giường lớn , hòa quyện , cũng từng là cặp vợ chồng ân ái đáng ngưỡng mộ trong mắt dì, chỉ là tất cả những điều , trân trọng.

Trước đây, là quá tự phụ!

Anh , cô sẽ tha thứ cho nữa!

Đợi khi từ chùa Linh Vân trở về, cô sẽ còn là vợ nữa!

Họ sẽ còn quan hệ gì nữa!

Sau khi ly hôn, cô chắc sẽ ở bên Chu Vũ nhỉ?!

Lúc , trong lòng Phó Tranh ghen tị với Chu Vũ đến mức nào, ghen tị đến mức sắp phát điên!

Ánh mắt Phó Tranh rơi đôi môi đỏ mọng, căng mọng của Ôn Lương, ánh mắt tối sầm , chút do dự cúi xuống hôn lên.

Ấm áp, mềm mại, ngọt ngào, giống như trong ký ức, khiến chìm đắm trong đó, thể thoát .

Đây lẽ là cuối cùng.

Phó Tranh nhắm mắt , buông thả bản một cách phóng túng.

Rất lâu , ngẩng đầu lên, ánh mắt chằm chằm khuôn mặt ngủ say dịu dàng của Ôn Lương, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô.

“A Lương, yêu em.”

Không ai thấy.

Phó Tranh nhẹ nhàng dậy rời .

Ngoài mùi rượu còn vương vấn trong khí, và hộp thức ăn miệng Đoàn Đoàn, ai từng đến.

Sáng sớm hôm , Ôn Lương và Phó Tranh với tâm trạng vô cùng thành kính, lên đường đến chùa Linh Vân.

Họ cho ai theo, xe chỉ hai họ, Phó Tranh là tài xế, còn Ôn Lương ở ghế .

Khi lên xe, Ôn Lương phát hiện, ghế của ghế lái đặt một cái hộp.

Ngay khoảnh khắc đầu tiên thấy nó, trong đầu Ôn Lương hiện lên ba chữ lớn——hộp tro cốt.

Cô im lặng một lát, cắn nhẹ môi , giọng run run, “Đây là…”

Phó Tranh Ôn Lương qua gương chiếu hậu, nhẹ nhàng gật đầu, “Là tro cốt của con chúng .”

Khi nhận thai nhi phá bỏ, Phó Tranh nghĩ đến việc cho Ôn Lương một , nhưng sợ sẽ làm bệnh tình của Ôn Lương nặng thêm, cuối cùng vẫn tự ý quyết định, hỏa táng nó.

“Chùa Linh Vân Vãng Sinh Đường, thể gửi tro cốt, đặt tro cốt của nó ở đó, kinh niệm Phật, tu hành Phật.”

Ôn Lương ôm tro cốt, nhẹ nhàng gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-pho-tranh-on-luong/chuong-159-vinh-ninh.html.]

Cô nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt hộp tro cốt, giống như đang vuốt ve đứa con của .

Chùa Linh Vân ở thành phố C, khi họ đến là buổi trưa.

Ngôi chùa ở cuối đường Hà Hiệp, thành phố C, lịch sử hàng trăm năm, kiến trúc trùng tu nhiều , nhưng vẫn khó để nhận nét cổ kính.

Nghe , chùa Linh Ẩn khi mới xây dựng ở ngoại ô thành phố C, nhưng hàng trăm năm phát triển và mở rộng, diện tích thành phố C tăng lên, nên mới như bây giờ, xung quanh là khu dân cư.

Ôn Lương ôm chặt tro cốt xuống xe.

Phó Tranh báo , một tiểu sa di dẫn họ đến một tòa nhà nhỏ riêng biệt ở phía , Ôn Lương ngẩng đầu một cái, chỉ thấy biển hiệu của tòa nhà nhỏ “Vãng Sinh Đường”.

Sau khi , liền thấy mặt là một bức tường đầy những chiếc hộp vuông vắn, mỗi chiếc hộp đều chứa tro cốt.

Tro cốt trong Vãng Sinh Đường cũng sự phân biệt.

Tầng một là nơi an trí của dân bình thường, tầng hai là cư sĩ tu hành tại gia của Phật giáo, tầng ba là linh hồn thai nhi phá bỏ, ngoài còn tháp Hải Hội an trí tro cốt của các tăng nhân.

Dưới sự hướng dẫn của tiểu sa di, Ôn Lương tự tay đặt tro cốt hộp gửi, khóa .

Sau đó, tiểu sa di dẫn họ đến Vãng Sinh Điện ở phía tây chính điện của chùa.

Vãng Sinh Điện địa thế cao, mặt một bậc thang cao.

Bậc thang chín chín tám mươi mốt bậc, tượng trưng cho việc chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, mới thể tu thành chính quả, vãng sinh cực lạc.

Phó Tranh nắm tay Ôn Lương, ánh mắt thành kính, từng bước một lên bậc thang.

Trong điện thờ Tây Phương Tam Thánh, A Di Đà Phật, Quán Thế Âm Bồ Tát, Đại Thế Chí Bồ Tát.

Ôn Lương theo tiểu sa di vòng qua một bức tường, chỉ thấy bức tường thờ vô bài vị màu vàng.

Tiểu sa di giải thích, “Bài vị trong mắt Phật tử chúng , là giấy thông hành đến thế giới Tây Phương Cực Lạc, bài vị màu vàng là vị trí siêu độ, là bài vị do sống lập cho khuất, dùng để siêu độ vong linh.”

“Lập bài vị cho linh hồn thai nhi phá bỏ, thường xuyên pháp, sức gia trì của Tam Bảo, tích lũy phúc đức, sớm ngày vãng sinh thế giới Cực Lạc, cũng thể giúp cha thai nhi phá mê khai ngộ, bắt đầu cuộc sống mới.”

“Chúng lập cho nó một bài vị?” Mặc dù là câu hỏi, nhưng trong giọng điệu của Phó Tranh lộ sự chắc chắn.

“Được.” Ôn Lương gật đầu.

“Trên bài vị cần ghi tên của chủ nhân bài vị, xin hai vị đặt cho nó một cái tên.” Tiểu sa di .

Phó Tranh và Ôn Lương .

Phó Tranh , “Em đặt .”

Ôn Lương ngửi mùi hương trầm nồng nặc trong chùa, , “Cứ gọi là Vĩnh Ninh , mong nó mãi mãi an lành.”

“Được.”

Tăng nhân trong điện lập bài vị cho Vĩnh Ninh.

Trước bài vị đặt một ngọn đèn trường minh, do Phó Tranh và Ôn Lương tự tay thắp sáng.

Khoảnh khắc ngọn đèn cháy lên, ánh đèn vàng mờ, trang nghiêm và uy nghi, khóe mắt Ôn Lương kìm tràn đầy nước mắt.

Con yêu, đây là điều duy nhất thể làm cho con.

Kiếp , duyên con chúng đủ.

Nguyện con ở thế giới khác, mãi mãi an lành, sớm ngày vãng sinh cực lạc.

“Sau con thể thường xuyên đến thăm nó ?” Ôn Lương nghẹn ngào hỏi.

“Có thể.”

Phó Tranh đau lòng nhẹ nhàng lau nước mắt mặt Ôn Lương, trong lòng như nước biển dâng trào, đắng chát.

Anh nắm lấy tay Ôn Lương, với cô: A Lương, là sai , là rõ lòng , em thể cho một cơ hội nữa ? Sau sẽ yêu em thật , chúng cùng đến thăm con!

Biết là thể, xứng, nhưng trong lòng vẫn ôm ấp những mong xa vời thực tế.

Ôn Lương , , “Được , chúng về thôi. Bây giờ về kịp, lẽ cục dân chính vẫn tan làm.”

Trái tim Phó Tranh chìm xuống đáy, những lời đến miệng, cuối cùng .

Anh đưa một nửa tay ,""""""Cứng đờ giữa trung vài giây, cuối cùng đưa tay túi, lấy bật lửa và bao thuốc.

“Thí chủ xin , trong điện hút thuốc.” Tiểu sa di nhắc nhở.

“Xin .” Phó Tranh cất bật lửa và bao thuốc , im lặng nhắm mắt , đáy mắt một mảnh u ám.

Loading...