Phó Tổng Đừng Ngược Đãi, Phu Nhân Đã Ký Giấy Ly Hôn - Phó Tranh & Ôn Lương - Chương 153: Cuối cùng cô ấy cũng không giữ được

Cập nhật lúc: 2025-10-01 07:03:14
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Không ai đáp cô.

Cơn đau bụng càng lúc càng dữ dội, đau đến mức trán Ôn Lương đổ mồ hôi lạnh, run rẩy, giọng run run, ngay cả sức nâng tay cũng còn.

“Phó Tranh! Mở cửa! Em đau bụng quá… Cứu em, cứu con…”

dùng điện thoại cầu cứu, nhưng phát hiện điện thoại của lầu.

“Mau mở cửa …”

“…Ai đó cứu với…”

Ôn Lương ngã xuống đất, cắn chặt răng, co quắp , ôm chặt bụng, căng cứng, chống cơn đau bụng.

Lúc , như một bàn tay vô hình siết chặt bụng của cô, dùng sức kéo xuống!

“…Mở cửa…”

Giọng Ôn Lương khàn đặc, càng lúc càng yếu ớt, vô lực sấp đất, trong mắt lộ vẻ tuyệt vọng.

Cô cảm thấy chất lỏng chảy từ hạ

“Phó Tranh, mở cửa…” Ôn Lương lẩm bẩm nhắm mắt , nước mắt tràn khỏi khóe mắt.

Con của cô…

Cuối cùng cô cũng giữ nó…

“A Lương, bình tĩnh ?” Không bao lâu , Phó Tranh mới gõ cửa phòng ngủ chính.

Bên trong ai đáp .

Chẳng lẽ là ngủ ?

Phó Tranh dùng chìa khóa mở cửa phòng, cảnh tượng thấy khiến như rơi hầm băng!

Chỉ thấy Ôn Lương ngã bất tỉnh ở cửa, quần m.á.u nhuộm đỏ, đất một vũng máu, đỏ tươi chói mắt.

Đồng tử Phó Tranh co rút , trong lòng chấn động, khoảnh khắc đó, đầu óc trống rỗng, hai giây , mới phản ứng , nhanh chóng bế Ôn Lương xuống lầu.

“A Lương? A Lương?”

Anh nhanh chóng xuống cầu thang, miệng vội vàng gọi tên Ôn Lương.

Ôn Lương phản ứng gì.

“A Lương, em đừng sợ, chúng lập tức đến bệnh viện! Em cố gắng lên!”

Phó Tranh đặt Ôn Lương ghế , lập tức khởi động xe, đạp mạnh chân ga, chiếc xe vút !

Đèn đỏ sáng lên trong phòng cấp cứu.

Phó Tranh cửa phòng cấp cứu, bất động, dính máu, thất thần.

Người đường qua đều .

Thân hình cao lớn, thẳng tắp của đó, như một cây cột chống trời.

Chỉ là lúc , cây cột cong lưng, cúi , yếu ớt chịu nổi, như thể chỉ cần chạm là sẽ đổ.

Một đàn ông lớn tuổi ngang qua vỗ vai , an ủi: “Anh bạn, vợ sảy thai , , dưỡng sức khỏe vẫn thể con!”

Phó Tranh nhắm mắt , khi mở nữa, trong mắt đầy tơ máu, mắt đỏ ngầu.

Anh im lặng , đ.ấ.m một cú tường hành lang, khớp xương lập tức sưng đỏ.

Tiếp theo là cú thứ hai, thứ ba…

Cho đến khi tường đầy vết máu, xương trắng bệch mu bàn tay lộ .

Phó Tranh vô lực tựa lưng tường, cơn đau thấu xương, sự hối , đè nén khiến thở nổi.

Có lẽ là cú sốc từ cái c.h.ế.t của ông nội, lẽ là sự mệt mỏi mấy ngày nay, khiến mất sự kiên nhẫn thường ngày đối với Ôn Lương…

Sao thể nhốt Ôn Lương một trong phòng?

Sao thể nhốt Ôn Lương một trong phòng!

Anh rõ ràng cô đang mang thai…

Anh rõ ràng thai của cô định…

Anh thật đáng chết!

Phó Tranh nhắm mắt .

Anh hiểu, cơ hội giữ đứa bé là mong manh.

trong lòng vẫn ôm lấy tia hy vọng mong manh như cọng rơm cứu mạng đó.

Nếu , đối mặt chỉ là mất đứa bé, mà là mất Ôn Lương.

Người đàn ông lớn tuổi ngạc nhiên vẻ điên cuồng của , thở dài, lấy bao t.h.u.ố.c lá và bật lửa, đưa lên: “Anh bạn, nếu khó chịu thì hút một điếu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-pho-tranh-on-luong/chuong-153-cuoi-cung-co-ay-cung-khong-giu-duoc.html.]

Phó Tranh cúi mắt, điếu thuốc trong tay đàn ông lớn tuổi, im lặng nhận lấy, đến lối thoát hiểm, châm thuốc, ngậm răng hít một .

Ôn Lương đúng.

Không trách cô .

Kẻ hại c.h.ế.t ông nội là !

Lúc , những gì làm trong thời gian gần đây, thể tha thứ cho bản !

Ngay từ đầu sai .

Anh đánh giá sai tình cảm của đối với Ôn Lương, nhầm lẫn sự hối đối với Sở Tư Nghi thành tình yêu, và đề nghị ly hôn với Ôn Lương.

Khiến Ôn Lương dám cho tin mang thai, một mơ hồ về việc mang thai, hiểu nửa vời, cũng nhận sự đối xử xứng đáng trong thời kỳ mang thai.

Anh nghĩ, nếu ngay từ đầu, khi Ôn Lương mang thai chăm sóc cẩn thận, chắc hẳn đứa bé bây giờ đang khỏe mạnh trong bụng Ôn Lương, hẳn thai động…

Nếu đưa Sở Tư Nghi về nước, Ôn Lương sẽ ly hôn với .

Ông nội cũng sẽ hết đến khác lo lắng cho ,cũng sẽ gặp Sở Tư Nghi.

Ông nội bề ngoài là vì Ôn Lương, nhưng thực là vì .

Bởi vì ông nội , một khi và Ôn Lương ly hôn, hối hận chắc chắn là .

Anh mới là kẻ hại c.h.ế.t ông nội!

Chỉ là, e rằng làm ông nội thất vọng .

Cuộc hôn nhân mà ông nội dốc hết sức lực để bảo cho , cuối cùng cũng kết thúc bằng ly hôn.

Phòng phẫu thuật bật đèn xanh.

Phó Tranh lập tức dập tắt điếu thuốc và tới.

Ở cầu thang, tàn thuốc và tro t.h.u.ố.c lá rơi đầy đất.

Vẫn là bác sĩ , cô cũng là mới phận của Phó Tranh và Ôn Lương.

Phó Tranh ngoại tình, là sự thật mặc định.

Rõ ràng cô dặn dò, Ôn Lương nghỉ dưỡng thai, giữ tâm trạng thoải mái, uống thuốc đúng giờ, ai ngờ xảy chuyện như !

Cũng thể thấy Phó Tranh tâm ý lo cho tiểu tam, mấy quan tâm đến Ôn Lương, ước chừng lúc đó mặt giải thích, cũng là vì Ôn Lương mang thai .

Bác sĩ lắc đầu thở dài, "Đứa bé giữ , phá thai . Bệnh nhân vẫn đang hôn mê, việc con sẽ khó khăn, vô cùng khó khăn."

Bác sĩ uyển chuyển.

may mắn , họ một đứa con .

Nếu đứa lớn là con trai thì , nếu là con gái, chỉ với cái tính cách của những nhà tư bản , chắc chắn sẽ để tiểu tam sinh vài đứa ở bên ngoài.

"Tôi hiểu."

"Đứa bé thành hình , xem ?"

Phó Tranh , cứng đờ, im lặng lâu, "Tôi đưa nó , ?"

"Được."

Theo quy định của bệnh viện, trẻ sơ sinh phá thai của phụ nữ mắc bệnh truyền nhiễm xử lý như rác thải y tế, trẻ sơ sinh phá thai của phụ nữ bình thường thể tự mang .

...

Một mùi thuốc khử trùng nồng nặc xộc tới, Ôn Lương từ từ mở mắt, đầu óc trống rỗng trong vài giây.

Ý thức nhanh chóng trở .

Cô nhớ những gì xảy khi hôn mê, dùng bàn tay truyền dịch vuốt ve bụng .

Cái đường cong nhỏ bé đó cũng biến mất.

Đứa bé mất .

Cuối cùng cô vẫn giữ nó.

Ôn Lương trần nhà, hốc mắt nhanh chóng ngập nước, chớp mắt một cái, nước mắt chảy xuống thái dương.

Ngô Linh đúng.

Cô chính là một ngôi tai họa!

Tất cả những của cô sẽ lượt rời bỏ cô!

Đầu tiên là ông bà nội, đó là cha, ông nội Phó, đến đứa con của cô...

Có lẽ cô mệnh cô độc, định sẵn sẽ luôn cô đơn một .

Phó Tranh ngoài cửa sổ, Ôn Lương một lặng lẽ rơi nước mắt qua cửa sổ, trong lòng như lăng trì, m.á.u chảy đầm đìa.

Chuyện , đối với Ôn Lương mà , dù là về thể chất tinh thần, đều là một đả kích lớn.

Phó Tranh lấy hết can đảm, đẩy cửa bước , từ từ đến bên giường, nhẹ giọng , "A Lương, em tỉnh ? Đói ? Có ăn gì ?"

"Cút——"

Ôn Lương nhắm mắt , thậm chí thêm một nào nữa.

Loading...