Phó Tổng Đừng Ngược Đãi, Phu Nhân Đã Ký Giấy Ly Hôn - Phó Tranh & Ôn Lương - Chương 152: Là chúng ta đã hại chết ông nội!

Cập nhật lúc: 2025-10-01 07:03:13
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

“Bà chủ, chúng về thôi.” Khi dì cầm chăn và hộp giữ nhiệt từ trong , Ngô Linh rời .

Thấy vẻ mặt kinh hoàng của Ôn Lương, bà vui, đạt mục đích liền đắc ý rời .

Ôn Lương nắm chặt tay, yên một lời.

Thấy Ôn Lương phản ứng, dì gọi một tiếng: “Bà chủ?”

Ôn Lương hồn, thở sâu một , gật đầu: “Ừm, về .”

vẻ mặt của Ôn Lương, chỉ cảm thấy bà chủ hình như giống lúc nãy.

Về đến biệt thự, dì đỡ Ôn Lương lên lầu, Ôn Lương từ chối, cô xuống ghế sofa : “Tôi đợi Phó Tranh về.”

Dì gật đầu, gì nữa, bận rộn công việc của .

Khoảng 3 giờ chiều, chiếc xe màu đen lái sân biệt thự.

Phó Tranh tắt máy, tựa lưng ghế, giơ tay đeo đồng hồ thép xoa xoa thái dương, rút chìa khóa mở cửa xuống xe.

Anh sải bước dài, vững vàng phòng khách, liền thấy Ôn Lương tựa ghế sofa, đắp chăn, đồng tử giãn , chằm chằm một chỗ ngẩn .

Phó Tranh đặt chìa khóa xe lên bàn, khuỵu chân xuống bên cạnh Ôn Lương: “Sao ở đây? Anh bế em lên lầu nhé?”

Ôn Lương như mới phát hiện , ánh mắt tập trung, từ từ di chuyển đến , giọng bình tĩnh đến kỳ lạ: “Anh về ? Đừng vội lên, em chuyện hỏi .”

Vẻ mặt vẻ mệt mỏi: “Chuyện gì?”

“Ông nội rốt cuộc c.h.ế.t như thế nào?” Ôn Lương thẳng mắt Phó Tranh, u ám hỏi.

Phó Tranh khựng , nhắm mắt, xoa xoa trán: “Không ? Ông nội vốn bệnh nặng, còn sống bao lâu…”

“Anh đến bây giờ vẫn còn lừa em!”

Nghe , Phó Tranh mở mắt, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Ôn Lương, đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.

Ngay cả khi đây cãi , Ôn Lương oán hận, tức giận, nhưng bao giờ dùng ánh mắt lạnh lùng như .

Phó Tranh nhắm mắt , định , nhưng Ôn Lương hỏi: “Trước khi ông nội mất, gặp Sở Tư Nghi ?”

Phó Tranh mím môi, nhẹ nhàng gật đầu: “Phải.”

Sợi dây căng thẳng trong lòng Ôn Lương cứ thế đứt đoạn, nước mắt tuôn trào, chảy dài má.

tin lời Ngô Linh.

cô hiểu, lời Ngô Linh là thật.

Ông nội vì hôn nhân của cô, gặp Sở Tư Nghi, đó thì chống đỡ nổi nữa.

Cô làm xứng đáng?

Làm đáng để ông nội đối xử như ?

Lần ông nội nhập viện, dùng thể của để đổi lấy cơ hội cho cô và Phó Tranh hòa thuận.

Lần , ông nội vẫn vì cô, mà hy sinh tính mạng của .

Nếu cô và Phó Tranh chia tay, ông nội sẽ chết, thì cô thà từng ở bên Phó Tranh.

Tại đời nếu như?

bao giờ hối hận như , hối hận vì thích Phó Tranh, hối hận vì kết hôn với Phó Tranh.

Khiến ông nội đến c.h.ế.t vẫn lo lắng cho cô.

Phó Tranh nước mắt của Ôn Lương, cau mày sâu sắc, đưa bàn tay to lớn lau những giọt nước mắt mặt Ôn Lương: “Đừng nữa, liên quan đến em, là của …”

Thật sự liên quan đến cô ?

Ngay cả Phó Tranh cũng tại ông nội gặp Sở Tư Nghi, dường như chỉ thể giải thích bằng việc ông nội vì duy trì hôn nhân của họ, ép Sở Tư Nghi rời .

Ôn Lương gạt tay , hai mắt đỏ hoe, giọng lạnh nhạt: “Anh đừng an ủi em nữa, ông nội vì gặp Sở Tư Nghi, và em đều rõ.”

Cô ngẩng đầu, vô cùng nghiêm túc mắt Phó Tranh, ánh mắt bình lặng như nước chết, chút gợn sóng: “Phó Tranh, là chúng hại c.h.ế.t ông nội!”

“Đừng như , A Lương…”

Phó Tranh luôn chỉ về tương lai, coi trọng quá khứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-pho-tranh-on-luong/chuong-152-la-chung-ta-da-hai-chet-ong-noi.html.]

nữa, ông nội qua đời.

Bây giờ điều quan trọng nhất là để Ôn Lương vượt qua nỗi buồn, dưỡng thai thật , thể suy nghĩ tiêu cực, tự trách bản cả đời.

Thế nhưng, Ôn Lương là một trọng tình cảm, cũng là một đa sầu đa cảm, thể dễ dàng buông bỏ quá khứ.

Cô nhắm mắt , mặt căng thẳng, lau vội nước mắt mặt, Phó Tranh : “Em gặp Sở Tư Nghi.”

“Đừng làm loạn, bây giờ em cần nghỉ ngơi thật !”

Ôn Lương làm ngơ, thẳng : “Em gặp Sở Tư Nghi, em tìm cô hỏi cho lẽ! Em báo thù cho ông nội!”

Thấy Phó Tranh lay chuyển, Ôn Lương dậy ngoài: “Anh cho em gặp, em sẽ tự gặp!”

“A Lương!”

Phó Tranh ba bước hai bước đến mặt Ôn Lương, đưa tay chặn cô : “Sở Tư Nghi bây giờ ở bệnh viện, cô rời bệnh viện mấy ngày , rõ tung tích, phái tìm cô , em về lầu nghỉ ngơi , đợi tìm , sẽ cho em !”

Ôn Lương như thấy chuyện , lạnh Phó Tranh: “Anh sẽ nỡ để cô rời xa ? Anh đến bây giờ vẫn còn bảo vệ cô ? Sao? Sợ em g.i.ế.c cô ?”

Ôn Lương căn bản tin lời Phó Tranh, cố chấp ngoài.

Phó Tranh ôm chặt Ôn Lương: “Em bình tĩnh một chút!”

Ôn Lương sức giãy giụa, đầu óc cô choáng váng, nước mắt ngừng chảy xuống, chỉ tìm Sở Tư Nghi hỏi cho rõ ràng.

năng lộn xộn: “Em bình tĩnh! Là , Phó Tranh, là Sở Tư Nghi làm cho mê ! Anh thích cô đến , ngay cả mạng của ông nội cũng quan tâm nữa?! Anh tìm lý do, cũng tìm một lý do hơn , với thủ đoạn của , làm thể tìm ?”

Phó Tranh kìm chặt hai tay Ôn Lương, hai lời, trực tiếp bế cô lên, lên lầu.

Ôn Lương sức lực bằng Phó Tranh, thấy dễ dàng bế lên lầu, tức đến bật , cắn mạnh cổ , cắn đến chảy máu: “Phó Tranh! Lương tâm của chó ăn , thả em xuống! Ông nội yêu thương như , còn bảo vệ kẻ hại c.h.ế.t ông !”

“Anh thả em xuống, em gặp Sở Tư Nghi! Em hỏi cho rõ ràng! Buông em !”

“Anh quyền hạn chế hành vi của em! Em ly hôn với !”

“…”

Trong tiếng la hét của Ôn Lương, Phó Tranh bế cô phòng ngủ chính đặt lên giường.

Ôn Lương lập tức bật dậy khỏi giường, nhưng Phó Tranh đè xuống.

Anh ghé tai cô : “A Lương! Bây giờ em đang xúc động, bình tĩnh một chút, chúng sẽ chuyện .”

“Em bình tĩnh, em rời , quyền ngăn cản em…”

“Em rời , ?” Phó Tranh rời , trong lòng hoảng loạn, sắc mặt càng trầm xuống.

“Không liên quan đến !”

Phó Tranh im lặng, mặt mày u ám dậy khỏi phòng ngủ chính.

Ôn Lương dậy đuổi theo Phó Tranh, nhưng cánh cửa phòng ngủ chính đóng ngăn cản.

Ôn Lương lập tức nắm lấy tay nắm cửa ấn xuống mở cửa, nhưng thể kéo .

Tức đến mức cô đ.ấ.m mạnh hai cú cửa, lớn tiếng hét lên: “Phó Tranh, thả em ! Đồ khốn nạn!”

Đáp Ôn Lương là tiếng chìa khóa lách cách, kèm theo tiếng “cạch”, cửa khóa từ bên ngoài.

Ôn Lương tức đến bật , dùng sức đá cửa: “Phó Tranh, mở cửa cho em! Đưa em gặp Sở Tư Nghi! Đừng để em hận !”

Phó Tranh ghé cánh cửa nhỏ: “A Lương, bây giờ em đang xúc động, thể thả em ngoài, chỉ thể cho em , lừa em, Sở Tư Nghi rõ tung tích, đợi tìm , sẽ cho em ngay lập tức, em nghỉ ngơi thật , đừng làm loạn nữa!”

Nói xong, xuống lầu.

động tĩnh của họ làm giật , lo lắng cầu thang tầng hai, thấy Phó Tranh xuống, định hỏi gì đó, liền Phó Tranh : “Dù bà chủ gì, cũng đừng mở cửa cho cô , chuyện đợi về .”

“Vâng.”

Dì ngây gật đầu.

Ôn Lương tiếng bước chân Phó Tranh rời , tức đến đau nhói tim, tựa lưng cánh cửa trượt xuống .

Đột nhiên, cô cảm thấy bụng đau âm ỉ!

Ôn Lương một dự cảm lành!

Cô một tay ôm bụng, một tay dùng sức đ.ấ.m cánh cửa, lo lắng hét lớn: “Phó Tranh! Mau mở cửa! Phó Tranh! Em đau bụng, mau mở cửa!”

Loading...