Phó Tổng Đừng Ngược Đãi, Phu Nhân Đã Ký Giấy Ly Hôn - Phó Tranh & Ôn Lương - Chương 127: Anh chưa từng có cảm giác này

Cập nhật lúc: 2025-10-01 06:40:37
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Xe ô tô chạy sân biệt thự, khi xu xe, Phó Tranh ngẩng đầu lên, phòng ngủ chính tắt.

Vào đến phòng khách, Phó Tranh bật đèn, cố ý bước đến mở ngăn kéo thử, chìa khóa dự phòng của phòng ngủ chính đặt chỗ cũ.

Anh lặng lẽ bước phòng.

Trong phòng tối đen như mực, chỉ vài tia sáng bạc xuyên qua khe rèm chiếu xuống đầu giường, lờ mờ thấy mái tóc mềm xõa gối.

Chính giữa chiếc giường lớn phồng lên một khối nhỏ, trong bóng tối trông vô cùng gầy yếu.

Cô cuộn tròn , chăn che nửa khuôn mặt.

Phó Tranh nhẹ nhàng xuống mép giường, khẽ vén một góc chăn lên, mượn ánh trăng mờ nhạt ngắm gương mặt đang say ngủ của cô.

Lúc mới phát hiện giữa hai hàng lông mày cô một vết nhăn sâu, tóc mai ướt đẫm mồ hôi, miệng lẩm bẩm mấy câu mơ hồ, như đang gặp ác mộng

Bất chợt, như thể cô mơ thấy một cảnh tượng cực kỳ đáng sợ, thở ngày càng gấp gáp, ngón tay siết lấy ga giường đến nhăn nhúm, cơ thể căng cứng run rẩy, mồ hôi to như hạt đậu lăn dài trán, đôi môi mấp máy, khẽ thì thào điều gì đó.

Phó Tranh cúi xuống, chỉ cô thều thào yếu ớt, ngắt quãng : "... Không ph ..."

Khóe mắt cô lặng lẽ rỉ một giọt lệ, theo lời cầu xin chầm chậm lăn xuống, biến mất trong chiếc gối.

Phó Tranh thấy tim nhói đau, yết hầu khẽ động, đưa tay nhẹ nhàng vỗ về lưng Ôn

Lương, lau mồ hôi trán cô, khẽ : "Ngủ , sẽ bảo vệ em, những kẻ làm tổn thương em, sẽ tha cho ai cả."

"Bố ơi, con nhớ bố lắm bố đưa con về nhà ..."

"

mơ thấy bố.

Mơ thấy khi còn bé, vòng tay bố vững chãi, để cô vai.

Mơ thấy khi xe điện nhỏ, bố nhường chiếc áo mưa duy nhất cho cô.

Mơ thấy mỗi thi điểm cao, bố sẽ đích bếp nấu món ngon thưởng cho cô

Cô nhớ nhà .

trở về căn nhà nhỏ nơi chỉ bố với cô nương tựa .

làm con nuôi nhà họ Phó.

Cô chỉ là Ôn Lương, là con gái của phóng viên

Ôn Thủy Khang

"Được, đợi em ngủ dậy, sẽ đưa em về nhà."

Phó Tranh lúc ý lợi dụng Ôn

Lương.

Có lẽ vì lời vỗ về, Ôn Lương cũng an tâm hơn, từ từ chìm giấc ngủ sâu.

Phó Tranh ngắm gương mặt dịu c của cô, bất giác xuất thần.

Thì vẻ bình tĩnh bề ngoài của cô cũng chỉ là cứng cỏi gắng gượng.

Thì cô cũng những tủi đến mức giữa đêm, giữa cơn ác mộng mà bật .

Chu Vũ đúng, cô nên gánh chịu những điều .

Nhìn thấy giọt nước nơi khóe mắt cô, nơi đáy lòng chợt truyền đến một nỗi đau âm ỉ, sắc nhọn, nhưng khiến cảm thấy nghèn nghẹn, chua xót âm ỉ, ngột ngạt đến thở nổi.

Chu Vũ từng , thích Ôn Lương, nên mới xót xa cho cô.

Đây chính là cảm giác xót xa ư?

Anh đắp chăn cho Ôn Lương, nhẹ nhàng dậy rời khỏi phòng, cẩn thận khép cửa , lặng lẽ xuống cầu thang.

Trên đời , một cảm giác khiến khó chịu đến mức !

Rõ ràng đau ở trong tim, khó diễn tả thành lời.

Giống như một vết thương cũ trong cơ thể,

04. ngày thường chẳng gì khác lạ, nhưng cứ đến khi trời âm u mưa gió là đau thấu xương, sờ thấy vết, tìm nguồn, chỉ thể cắn răng chịu đựng, trằn trọc trở .

Cảm giác , từng trải qua!

Kể cả là khi năm đó Sở Tư Nghi xảy chuyện.

Khi , thứ cảm thấy nhiều nhất cũng chỉ là áy náy.

Hồi đó mới Phó thị thực tập, phần mềm tham gia nghiên cứu phát sinh rò rỉ dữ liệu!

Sau một cuộc điều tra, nghi ngờ nhiều nhất là , nhưng chắc chắn thể để lộ bí mật của Phó thị, thì duy nhất thể tiếp cận máy tính của chỉ Sở Tư Nghi.

Anh phát hiện vài điểm đáng nghi, nên đối chất với Sở Tư Nghi.

Sở Tư Nghi lóc thanh minh, nhưng thể giải thích rõ các nghi vấn cô.

Hai cãi một trận.

Trước đó cũng từng vài va chạm.

Thế là : "Đợt chúng đừng gặp nữa, ai cũng bình tĩnh , hãy quyết định nên tiếp tục "

Sở Tư Nghi thể chấp nhận, liền một bỏ .

Sau đó thì chuyện xảy .

Sau khi chuyện xảy , thường nghĩ, nếu hôm đó đuổi theo, liệu cô tránh tai nạn

đời nếu như.

Tiếng thở dài của ông nội, ánh mắt kh miệt của đồng nghiệp, sự an ủi của Phó nỗ lực cứu vãn của tiền bối, tất cả với lúc đó đều nặng nề vô cùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-pho-tranh-on-luong/chuong-127-anh-chua-tung-co-cam-giac-nay.html.]

Anh thời gian nghĩ đến tình cảm trai gái, chỉ thể dốc hết sức để khắc phục hậu quả do việc rò rỉ dữ liệu gây .

Sau khi Sở Tư Nghi cứu, cô mang theo bóng ma tâm lý, trở nên vô cùng phụ thuộc .

Anh cũng nhắc chuyện tạm thời xa nữa.

Đối với Sở Tư Nghi, nhiều hơn cả là bất đắc dĩ, là bù đắp, là nuông chiều.

Chưa từng cảm giác nào như hôm nay, từng cơn đau âm ỉ chen chúc trong lòng, đ.â.m sâu tim.

Phó Tranh dừng chân cầu thang, lấy điện thoại , bấm gọi cho trợ lý Dương.

"Trợ lý Dương."

"Phó tổng, việc gì cần dặn ạ?" Trợ lý Dương tưởng quên giao việc liên quan đến buổi hợp tác tối nay.

"Kênh tài chính vẫn luôn mời làm một buổi phỏng vấn ?"

"Chuyển lời cho họ, đồng ý ."

"

"Cái gì cơ?" Trợ lý Dương cứ tưởng nhầm.

Phó Tranh xưa nay luôn thích truyền thông xâm phạm đời tư, ngoài những đoạn video ghi các bài phát biểu trong các sự kiện công khai, từng nhận bí , cuộc phỏng vấn nào, cũng tài khoan mạng xã hội, hiếm khi xuất hiện công chúng.

"Phó tổng, thật sự suy nghĩ kỹ ?"

Trong lòng Trợ lý Dương rõ, Phó tổng là đang xót xa cho Tổng giám Ôn, định đích làm rõ.

"Ừm, liên hệ với họ, sắp xếp thời gian và nội dung câu hỏi cho phù hợp."

"Vâng."

Sáng thứ Bảy, Phó Tranh và Ôn Lương đến nhà tự.

"Chú ơi! Thím ơi!"

Phó Duệ bốn tuổi lon ton chạy từ trong phòng khách đón họ.

"Duệ nhi đến sớm quá nhỉ!"

Ôn Lương nắm lấy tay bé, cùng phòng khách.

Phó Duệ nghiêm túc : "Chú ơi, thím ơi, bố cháu hôm nay sẽ dẫn cháu leo núi, hai cùng ?"

Chuyến "leo núi" mà Phó Việt đến hẳn là tảo mộ.

Trên ngọn đồi ngoại ô một khu nghĩa trang thuộc về nhà họ Phó, vợ chồng Phó Vanh đều an táng ở đó.

Đó là bố ruột của Phó Việt, mỗi năm ngày đều lên núi tảo mộ.

Phó Tranh cũng , dù trong trí nhớ chẳng còn hình dung nổi gương mặt bố .

Năm ngoái Phó Duệ còn quá nhỏ, nên khi tảo mộ cho theo.

"Đi chứ, chú và thím cũng ." Ôn Lương đáp.

"Hay quá! Cháu còn chuẩn nhiều đồ ăn vặt..."

Vào đến phòng khách, Ôn Lương lập tức chào hỏi: "Bà nội, chị dâu."

Lão phu nhân hiền từ cô.

"Bà nội, chị dâu." Phó Tranh mỉm chào theo.

Lão phu nhân trừng mắt một cái.

Dạo gần đây bà theo dõi hết mấy tin tức , để cháu dâu như chịu bao nhiêu oan ức.

Rõ ràng chỉ cần tung một tấm ảnh giấy đăng ký kết hôn là giải quyết , mà cứ làm rối tung lên!

"Ông nội ạ? Dạo sức khỏe ông thế nào?" Ôn Lương hỏi.

"Vẫn như cũ, đang ở trong thư phòng. A Tranh ông nội cháu bảo khi cháu đến thì lên lầu gặp ông."

"Vâng." Phó Tranh đáp một tiếng, lên lầu hai.

Chỉ cần đoán cũng , ông nội gọi lên là để mắng chuyện .

Tô Thanh Vân mỉm vẫy tay gọi Ôn Lu

"A Lương, đây, chị cho em xem cái ."

"Cái gì ạ?"

Ôn Lương bước tới.

Tô Thanh Vân đưa cổ tay .

Chỉ thấy cổ tay trắng nõn của cô là một chiếc vòng tay màu lam băng

Nụ mặt Ôn Lương khựng , lập tức giả vờ như gì, khen ngợi: "Trái tim của đại dương! Chị dâu, cả đối xử với chị thật, là làm, tặng chị thật luôn !"

Gương mặt Tô Thanh Vân tràn đầy hạnh phúc: "Thế còn của em , đeo ?"

"Lần bà còn kêu cháu mang đến cho bà xem cơ mà?" Lão phu nhân .

Ôn Lương thở dài, làm vẻ tiếc nuối: "Tiếc thật đấy, bà nội xem nữa !"

"Sao ?"

"Cái vòng đó con lỡ tay làm vỡ mất ."

"Vỡ thì chứ? Nếu con thích, bảo A Tranh mua cho con một cái khác cũng !"

Đáng tiếc cô thích, một chút cũng thích.

Nhìn thấy chiếc vòng , cô nhớ đến cái đêm hôm đó, cái đêm Phó Tranh đưa lựa chọn, cái đêm rời đầy dứt khoát

Loading...