Ôn Lương dặn:
“Nhất định tìm bác sĩ đáng tin cậy, làm bộ các xét nghiệm. Trước khi làm điều đó, nghĩ cách đưa bà khỏi trung tâm dưỡng bệnh . Nếu sẽ dễ làm kinh động đến bọn họ.”
Nếu hội chẩn ngay trong trung tâm, chắc chắn sử dụng thiết ở đó — thể kết quả sẽ làm giả.
Diệp Hoài :
“Coleman từng dặn rằng, hiện tại tình trạng của nghiêm trọng, nên di chuyển.”
Ôn Lương:
“Nghe một cái là lý do bọn họ dùng để cô lập ‘mẫu vật thí nghiệm’, cho ngoài can thiệp.”
“Anh sẽ nghĩ cách,” Diệp Hoài dậy, ngập ngừng một chút , “Em đến biệt thự Wilson đợi tin nhé. Đợi đưa kiểm tra xong sẽ về.”
“Em cùng ?”
“Em thấy ho máu, bao lâu định đưa bà — sợ như sẽ khiến họ nghi ngờ.”
“…Nói cũng đúng.” Ôn Lương thở dài bất lực. “Vậy sắp xếp chu đáo một chút.”
“Ừ.”
Diệp Hoài sải bước rời khỏi phòng khách, dặn dò thư ký vài câu lập tức lái xe đến trung tâm dưỡng bệnh.
Trong tòa nhà nhỏ, khí vẫn vương mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt.
Tạ Thư đang xe lăn ở ban công tầng hai ngắm cảnh, trông vẻ tinh thần tệ.
Ông Wilson cạnh, đang nhẹ giọng trò chuyện cùng bà.
“Ah Hoài ?”
Truyện nhà Xua Xim
Từ xa, Tạ Thư thấy xe của Diệp Hoài dừng ở bãi đậu xe khu D, bước xuống, lên ban công một cái tòa nhà.
Ông Wilson cũng lấy làm lạ: “Chắc việc gấp.”
Chưa đầy vài phút , cửa phòng ngủ vang lên tiếng gõ, Diệp Hoài đẩy cửa bước , thẳng ban công.
“Ba, .”
“Sao con ?” Tạ Thư mỉm hỏi.
Lúc nãy tỉnh dậy, ông Wilson bảo cô rằng Diệp Hoài và Ôn Lương rời .
Diệp Hoài mỉm :
“Có tin vui — Allen báo, tìm gan phù hợp .”
“Thật ?!” Khuôn mặt ông Wilson rạng rỡ, dù trong lòng thấy lạ — tại gan mà Allen báo cho ông , mà báo cho con trai?
Tạ Thư cũng lộ vẻ vui mừng.
Diệp Hoài nghiêm túc gật đầu, mắt ánh lên tia hy vọng:
“Thật ạ. Người hiến gan là c.h.ế.t não, hiện đang viện. Trước đó từng ký đơn hiến tạng và gia đình cũng đồng ý, nhưng họ gặp một , như là một cách bày tỏ lòng tôn kính với quá cố. Vì con mới vội vàng tới đón gặp họ.”
Tạ Thư vội với ông Wilson:
“Vậy nhanh lên, đừng để họ chờ lâu.”
Ông Wilson vẫn cảm thấy gì đó , nhưng nghĩ thấy cũng hợp lý nên bắt đầu đẩy xe cho vợ, dặn:
“Lấy cái chăn mang theo. Thuốc của con cũng nhớ mang.”
Diệp Hoài gật đầu, tiến lên thu dọn thuốc cho lấy chăn phủ lên chân bà.
Vừa khỏi phòng ngủ, thì hai đàn ông mặc áo blouse trắng bước tới.
Người đầu tóc bạc, chính là viện trưởng Arthur Coleman. Bên cạnh là trợ lý kiêm học trò của ông — Hawk.
Coleman bước đến:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-848-roi-khoi-trung-tam-duong-benh.html.]
“Tôi Hawk bà ho m.á.u buổi trưa, nên sang xem tình hình. Giờ bà cảm thấy thế nào?”
Tạ Thư mỉm dịu dàng:
“Được Hawk chữa trị , giờ dễ chịu hơn nhiều.”
“Vậy là .” Coleman liếc thấy Diệp Hoài phía , liền hỏi:
“Các vị định ?”
Ông Wilson lập tức kể lời Diệp Hoài lúc nãy.
“Ra ngoài ?” Coleman lập tức nhíu mày đầy lo lắng, giọng trầm nhưng mang theo sự cảnh báo:
“Vincent, ông rõ tình trạng của vợ mà — cực kỳ yếu, nội môi trường trong cơ thể mong manh, bất kỳ di chuyển nào cũng thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, thậm chí là chảy m.á.u nội tạng nữa. Với tình hình hiện tại, bà phù hợp để rời phòng bệnh, càng thể rời trung tâm.”
Nghe , ông Wilson phần d.a.o động.
Diệp Hoài nhạt trong lòng, nhưng vẻ ngoài vẫn giữ bình tĩnh:
“Con hiểu sự lo lắng của viện trưởng Coleman, nhưng đây là cơ hội ngàn năm một. Gan hiến tặng loại bình thường, mà là gan mang nhóm m.á.u Kidd âm tính — cực kỳ hiếm. Gia đình hiến gan kiên quyết gặp , họ đó là cách để tưởng nhớ của họ. Con cảm nhận sự chân thành của họ. Viện trưởng cũng — gan nhóm m.á.u hiếm đến mức nào. Nếu bỏ lỡ thì sẽ còn cơ hội nữa. Chúng thể phụ lòng đó!”
Lúc đầu Diệp Hoài rõ về nhóm máu, giờ đến Kidd âm tính, ông Wilson lập tức kiên định.
Máu của Tạ Thư vô cùng hiếm, tìm gan tương thích còn hiếm hơn gấp bội. Nếu bỏ qua , thật sự đáng tiếc.
Ánh mắt Coleman tối sầm khi đến nhóm m.á.u giống.
Hawk bên cạnh vẻ gì đó, nhưng thôi.
Thấy Coleman vẻ do dự, Diệp Hoài cho ông cơ hội phản bác:
“Viện trưởng yên tâm, con sẽ đảm bảo tuyệt đối an . Nếu gặp mặt thuận lợi, lấy lá gan quý giá , thì thể tiến hành cấy ghép ngay — tình trạng của sẽ cải thiện đáng kể. Lẽ nào chúng vì một chút rủi ro ‘ lý thuyết’ mà bỏ qua hy vọng duy nhất cứu mạng ?”
Ông Wilson gật đầu:
“Đã gan phù hợp thì cố gắng bằng giá.”
Tạ Thư cũng đồng tình. Bà cảm thấy còn khỏe, một chút chắc .
Thấy ánh mắt tha thiết của con trai, thấy chồng ủng hộ, sang ánh mắt chờ mong của Tạ Thư, nét mặt Coleman cứng , do dự hồi lâu, cố gắng giãy giụa cuối:
“Vậy… thể mời gia đình hiến gan đến trung tâm dưỡng bệnh ? Ở đây yên tĩnh, thiết đầy đủ, thể bố trí phòng gặp riêng tư. Như an cho phu nhân, thể hiện sự thành ý của chúng .”
Diệp Hoài lập tức lắc đầu, mặt đầy bất đắc dĩ:
“Viện trưởng, con cũng đề xuất , nhưng… họ một yêu cầu tín ngưỡng đặc biệt hoặc lý do riêng. Họ kiên quyết gặp ở nơi họ chọn. Họ còn xúc động, nếu ép họ quá, sợ rằng họ sẽ đổi ý định… hậu quả sẽ tệ.”
Ông Wilson dứt khoát:
“Arthur, yên tâm , chúng sẽ chăm sóc cho A Thư. Gặp xong nhà bên sẽ về ngay.”
Coleman còn cách nào ngăn cản, đành gật đầu:
“Thôi … nếu đây là hy vọng duy nhất và là yêu cầu đặc biệt từ gia đình hiến gan… thì đành . Trên đường nhất định cẩn thận…”
“Chúng sẽ cẩn thận.” Diệp Hoài đáp.
Đi thang máy xuống tầng, Diệp Hoài đẩy Tạ Thư đến xe, dìu bà lên ghế xếp gọn xe lăn cốp.
Chờ ông Wilson cũng lên xe, Diệp Hoài khởi động rời khỏi trung tâm.
Ông Wilson hỏi:
“Họ hẹn gặp ở ?”
“Bệnh viện đại học Johnson.” Diệp Hoài đáp.
Tạ Thư tò mò:
“Hóa là bệnh viện? Lúc nãy con họ yêu cầu tín ngưỡng đặc biệt, tưởng là nhà thờ cơ.”
Diệp Hoài bật :
“Nếu , viện trưởng chắc chắn sẽ để ngoài.”