Trong đầu ông Wilson hiện lên gương mặt của Ôn Lương.
Trước thì để ý, nhưng bây giờ khi cô chính là con gái ruột của , ông cảm thấy – cô thật sự vài nét giống A Thư (tức vợ ông – bà Wilson).
Nghĩ đến mối quan hệ căng thẳng giữa Ôn Lương và Illya, ông khỏi cảm thấy đau đầu.
Còn bà Wilson thì đầy tò mò. Bà từng cái tên "Ôn Lương" từ Illya, ông Wilson, thậm chí cả Diệp Hoài – nhưng bà vẫn một gặp mặt cô.
Nghe dạo cô đang ở Philadelphia, khi phẫu thuật, bà Wilson gặp Ôn Lương một , nên mới bảo Diệp Hoài đón cô.
Trên xe đến viện điều dưỡng, Ôn Lương phong cảnh bên đường, thấy chút quen mắt.
Hình như cô từng đến vùng , thể là chụp ảnh ngoại cảnh ở một thị trấn gần đây.
“Bây giờ tìm gan phù hợp ?” Ôn Lương liếc Diệp Hoài. “Anh gọi tới… chẳng lẽ là để xét nghiệm ghép gan?”
Trong tiểu thuyết, con gái nhà tài phiệt nhận phận, thường là để hiến tạng… hoặc gả liên hôn.
Diệp Hoài nghẹn:
“...Em nghĩ thế? Mẹ chỉ gặp em thôi. Anh và bà xét nghiệm phù hợp . Nếu mấy hôm tới vẫn tìm gan thích hợp, sẽ làm phẫu thuật.”
“…Ồ.” Ôn Lương đáp hờ hững. “ mà…”
“ mà ?”
“Tôi chỉ sang thăm bà Wilson một chút, coi như phép lịch sự của hậu bối. Còn việc để mở lòng và chấp nhận họ là cha ruột… thì thật sự khó.”
Lúc cô hối hận – giá như ban đầu đừng hồ đồ mà lên xe với .
Diệp Hoài liếc cô, :
“Theo , cha nuôi em qua đời . Em cần lo ông sẽ buồn lòng. Vậy nên… em để tâm đến Illya?”
“Có, nhưng chỉ vì cô . Tôi là trưởng thành . Với , họ cũng chẳng khác gì xa lạ. Còn thì ? Tôi trở về khi nghiệp trung học, thể dễ dàng chấp nhận họ ?”
Trước , khi con ruột của Ôn Vĩnh Khang, Ôn Lương đau khổ. giờ cô chấp nhận sự thật – còn cha ruột là ai thì cô cũng chẳng còn để tâm.
Truyện nhà Xua Xim
Diệp Hoài giữ tay lái, mắt phía :
“Hồi đó cha nuôi bệnh nặng, còn cha ruột thì dùng cách ép về. Ông đe dọa nếu về, sẽ tay với Thi Thi và cả nhà họ Đường. Đồng thời ông cũng hứa sẽ cung cấp bác sĩ nhất cho cha nuôi . Anh còn lựa chọn nào khác.”
Xe rơi im lặng, chỉ còn tiếng động cơ trầm thấp vang lên.
Ôn Lương cánh đồng ngoài cửa sổ lùi dần phía , hỏi với giọng mỉa mai:
“Vừa dụ dọa, xem ông Wilson thật bản lĩnh… Vậy ông cũng sẽ làm với chứ?”
Diệp Hoài: “…”
Anh trầm mặc, ngón tay khẽ gõ lên vô lăng:
“Anh hiểu em phản cảm. Huyết thống keo dán vạn năng, ép buộc gắn kết chỉ khiến khó chịu.”
Ôn Lương bất ngờ khi đồng cảm như thế, đang định gì thì Diệp Hoài đột nhiên chuyển chủ đề:
“, Ôn Lương, theo , em đang điều tra vụ thí nghiệm của KL Group?”
Câu bình thản, nhưng như hòn đá rơi xuống mặt hồ phẳng lặng.
Ôn Lương khẽ cau mày.
Cô lập tức hiểu ý .
Tuy nhà họ Phó chi nhánh ở đây, nhưng phần lớn thế lực vẫn trong nước, đủ sức đối đầu với KL Group đất Mỹ.
Chỉ dựa cô và Phó Tranh, khó lật tẩy KL Group.
nếu nhà Wilson nhúng tay, chuyện sẽ khác.
Diệp Hoài vẫn bình tĩnh, giọng đều đều như đang phân tích báo cáo:
“KL Group là tập đoàn y tế thương mại lớn nhất nước M, lợi ích phía phức tạp chằng chịt. Thí nghiệm sớm là chuyện ngầm ai cũng . Em nghĩ chỉ dựa em và Phó Tranh là thể lật đổ họ chứ?”
“…Anh chuyện từ lâu ?”
“Nghe qua. Cảm tình thể bồi dưỡng dần, diễn một vai việc khó. Ôn Lương, nghĩ em nên làm thế nào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-843-that-su-khong-co-nham-lan-chu.html.]
Sau một hồi im lặng, Ôn Lương hỏi :
“Nếu thật sự nhận họ, họ sẽ giúp đối phó KL Group ?”
“Dĩ nhiên. Em là con gái của cha, còn Mason là cháu ngoại. Cha bảo vệ . Hơn nữa…”
“Hơn nữa gì?”
“Tập đoàn Wilson đang ý định lấn sân sang lĩnh vực y tế cao cấp. Chuyện của em thể sẽ khiến ông quyết tâm.”
Ôn Lương hiểu ngay ý .
Đây mới là trọng điểm.
Hiện tại KL Group chiếm thế độc quyền trong ngành. Nếu tập đoàn Wilson chen chân, là thể, nhưng chắc chắn sẽ trả giá nhỏ.
nếu KL xảy bê bối, Wilson thể thừa cơ chiếm thị phần mà gần như cần hao tổn gì.
Trước đó, Phó Tranh cũng từng nghĩ đến chuyện nhân lúc KL gặp chuyện, liên kết với vài công ty y tế nhỏ chia thị phần. mối quan hệ kiểu đó thiếu sự tin tưởng bền vững, dễ KL chia rẽ.
Nếu Wilson tay – thì chẳng cần lo mấy chuyện đó nữa.
Ôn Lương tiếp tục đề tài nữa, chuyển sang hỏi:
“Tôi tò mò – nếu là em gái thật, Illya là con ai? Năm đó làm trao nhầm?”
Diệp Hoài:
“Hiện giờ vẫn rõ, nhưng phần lớn khả năng là hai tráo đổi.”
Ôn Lương ngẫm thấy cũng đúng.
Năm đó Lâm Gia Mẫn sinh con, đó là sự thật. Nếu đứa con cô, thì chính là Illya.
Xe dừng trong bãi đỗ khu D của viện điều dưỡng. Khung cảnh nơi đây yên tĩnh, cây xanh um tùm, trong khí là mùi khử trùng hòa quyện cùng hương lá cỏ.
Diệp Hoài xuống xe , mở cửa cho cô.
Ôn Lương hít sâu một , đè nén tâm trạng rối loạn, theo đến một tòa nhà ba tầng sơn trắng.
Hành lang trải thảm dày, im ắng, họ dừng một cánh cửa đang hé mở.
Diệp Hoài hiệu, nhẹ nhàng đẩy cửa.
Trên chiếc ghế đơn cạnh cửa sổ, một đàn ông già mặc áo len xám tro đang . Mũi cao, ánh mắt sâu và sắc, chính là ông Wilson.
Ông đang cầm một tập tài liệu, thấy tiếng động liền ngẩng lên, ánh lướt qua Diệp Hoài, dừng nơi Ôn Lương – ánh mắt phức tạp vô cùng.
“Cha.” Diệp Hoài lên tiếng.
Ông Wilson khẽ gật đầu:
“Ừ. Tới .”
Hai chữ cùng, là với Ôn Lương.
“Ngài Wilson.” Cô gật đầu đáp, giọng lễ phép nhưng giữ cách, thái độ .
“Chắc hẳn, đường đến đây, Caesar rõ với cháu ?” Ông Wilson đặt tài liệu xuống.
Đối diện ánh dò xét đầy hy vọng của ông, Ôn Lương bình tĩnh đáp:
“Vâng, hết chuyện. Tôi ngạc nhiên… ngờ ngài là cha ruột của .”
“Lúc chuyện, cũng ngạc nhiên.”
Ông chỉ chiếc ghế bên cạnh và tách bàn.
“Nào, . Kể cuộc sống mấy năm nay của cháu.”
Ôn Lương còn lưỡng lự, thì Diệp Hoài nháy mắt hiệu, :
“Hai trò chuyện , con xem thế nào .”
Nói xong, rời khỏi phòng, để gian riêng cho hai .
Thấy , Ôn Lương cũng xuống chiếc ghế đơn đối diện ông, ông vài giây khẽ hỏi:
“Ngài Wilson, chuyện … thật sự nhầm lẫn gì chứ?”