Liếc sang đàn ông bên cạnh, nghĩ đến việc dọa cho một trận, Ôn Lương trong lòng bực bội, đưa tay nhéo một cái hông .
Tiếc là phần eo là cơ bắp rắn chắc, cô nhéo nổi.
Phó Tranh đầu cô, nghiêm túc hỏi:
“Em sờ làm gì?”
Ôn Lương: “…”
Cô mà :
“Sao? Không cho sờ ?”
“Anh là đàn ông gia đình, thể để em tùy tiện động tay động chân? Cô Ôn, em vượt giới hạn .” Phó Tranh đầu làm bộ né tránh.
“Bản tiểu thư thấy chút nhan sắc, sờ là phúc phận của đấy. Nếu điều như , cũng cưỡng ép. Anh .” Ôn Lương liếc một cái, lạnh nhạt .
Phó Tranh:
“Cô Ôn rõ vợ đang nguy kịch, cần tiền chữa trị, ngoài miệng thì bảo cho tự do, nhưng thực chất vẫn đang dùng tiền để uy h.i.ế.p .”
Ôn Lương:
“..., chính là hèn hạ như . Cho nên, chỉ cần chấp nhận điều kiện của , sẽ trả tiền cứu vợ .”
“Em làm gì?”
“Làm em vui.”
Phó Tranh dậy, quỳ một gối mặt cô.
“Anh Phó, kỹ thuật của … cả…”
“Thế ?”
Ôn Lương cắn môi, “Ừm.”
lúc , điện thoại Ôn Lương đổ chuông.
Cô lấy điện thoại từ túi , thấy tên gọi, liền giơ ngón trỏ hiệu với Phó Tranh, bấm nút .
Trong điện thoại vang lên giọng của Tân Phong:
“Cô về phòng chứ?”
“Ừ.”
“Có moi thông tin gì hữu dụng ?”
Ôn Lương đáp:
“Lucas Garcia… Emily , tên thật là Richard Brown, là phó giáo sư ngành Tâm lý học của Đại học XX… Anh điều tra giúp . Dựa một thì thể khiến thôi miên mất trí , điều tra xem liên quan đến một trong bốn nhà tâm lý học bên Mỹ . Còn nữa…”
Ôn Lương đưa điện thoại xa, hít sâu một , tay luồn tóc Phó Tranh hiệu dừng , tiếp:
“Hội hỗ trợ nhóm m.á.u hiếm của KL Group, cũng điều tra luôn. … còn một tên là Emma nữa, Emily đây từng tin tức đưa về việc KL Group dính líu đến thí nghiệm , chuyện đó cũng điều tra.”
“Được.”
“Cẩn thận nhé, nếu vấn đề gì… cứ nhờ Lục Diệu.”
“Rõ.”
Cúp máy.
Ôn Lương cả căng cứng, nhịn thở phì một tiếng.
“Cô Ôn, kỹ thuật của thế nào?”
“…”
“Vừa nãy gọi điện với ai thế?”
“Tân Phong.”
“Là thám tử Lục Diệu từng nhắc tới?”
“Ừ.”
“Do Hạ Đông Thành giới thiệu cho em ?”
“…”
Phó Tranh bật , đột nhiên dùng sức.
…
Hai tiếng , Ôn Lương thu dọn thiết , cất vali, cùng Phó Tranh rời khỏi khách sạn.
Trùng hợp , khỏi phòng thì đụng ngay Robert và Emily ở đối diện.
Có vẻ như họ chuẩn ăn tối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-831-nguoi-dan-ong-da-co-gia-dinh.html.]
Ôn Lương bình tĩnh liếc Emily, đó cực kỳ tự nhiên khoác tay Phó Tranh, mỉm dịu dàng sang :
“Anh yêu, thôi, em đói .”
Phó Tranh phối hợp gật đầu, tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, ánh mắt ôn hòa nhưng tràn đầy ý bảo vệ.
Thân hình cao lớn cùng khí chất điềm tĩnh của như một tấm khiên tự nhiên chắn phía cô.
Hai tay trong tay, để ai trong mắt mà lướt qua Robert và Emily, sải bước về phía thang máy.
Robert cau mày, liếc cặp đôi châu Á lạ mặt mà xứng đôi , ánh mắt dừng một thoáng chiếc đồng hồ đắt tiền của Phó Tranh, lướt qua — chỉ nghĩ là khách trọ bình thường của khách sạn.
Emily thì ngầm thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu theo Robert.
Trên đường đến nhà hàng, Ôn Lương kể hết những gì điều tra trong thời gian gần đây cho Phó Tranh , bao gồm cả tình hình điều trị.
Tuy thế lực của Tập đoàn Phó thị ở đây bằng KL Group, nhưng Phó Tranh vẫn mối quan hệ riêng, thể lấy danh nghĩa hợp tác để thăm dò tổng bộ KL.
Sáng hôm , ánh nắng dịu dàng rải xuống bãi cỏ cắt tỉa chỉnh chu của trang viên Wilson, tán lá rộng lớn của cây sồi già khẽ đung đưa trong gió, tạo nên những mảng sáng tối loang lổ mặt đất.
Một chiếc xe màu đen chầm chậm lăn bánh qua cổng sắt hoa văn uốn lượn, men theo con đường riêng quanh co, cuối cùng dừng tòa nhà chính màu xám trắng đồ sộ.
Trên bãi cỏ, bên trong lâu đài cầu vồng, Phó Thi Phàm đang chơi thì thấy bước xuống xe, đôi mắt lập tức sáng lên.
“Ba!”
Phó Thi Phàm trượt từ cầu trượt xuống, vui vẻ chạy tới, nhào lòng Phó Tranh.
Cô bé ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng lên, tràn đầy vui sướng giấu :
“Ba đến ! Ba tới đón con về ạ?”
Phó Tranh ôm lấy con, nâng mặt bé lên hôn nhẹ lên trán:
“Ba công tác. Phàm Phàm nhớ ba ?”
“Có! Nhớ lắm luôn !” Cô bé gật đầu thật mạnh.
Lúc , một tiếng ho trầm thấp đầy thăm dò vang lên.
Phó Tranh ngẩng lên, chỉ thấy ông Wilson chống gậy gỗ mun, cửa đôi kiểu Pháp dẫn sảnh trong.
“Ông ngoại!”
“Chào ngài Phó.” Giọng ông Wilson trầm , rõ vui giận, “Chuyến suôn sẻ chứ?”
Phó Tranh ôm con gái, cúi đầu đáp lễ:
“Cảm ơn ngài quan tâm. Nghe gần đây công ty của ngài gặp một khó khăn?”
“Chỉ là lời đồn mà thôi.” Ông Wilson nhạt, đưa tờ báo trong tay cho quản gia bên cạnh, “Mời trong.”
Ba phòng khách, hầu bưng , trái cây, bánh ngọt lên.
Ông Wilson như vô tình hỏi:
“Ngài Phó đến đây là để đón Caro về nước ?”
Phó Tranh đáp:
“Cũng hẳn. Tôi còn chút việc cần xử lý ở Philadelphia, dự kiến sẽ lưu đây một thời gian.”
Trên mặt ông Wilson xuất hiện ý , cầm lấy dụng cụ cắt xì gà Cuba bàn , thong thả cắt tỉa, động tác thoải mái nhàn nhã hiếm thấy mấy hôm nay:
“Vậy ? Nếu ngài bận việc, chắc cũng chăm sóc cho Caro. Thế thì cứ để con bé ở đây, chờ ngài xử lý xong thì đón về .”
Phó Thi Phàm len lén ba , thấy gật đầu thì vui, bèn nhéo tay một cái.
Phó Tranh khẽ với con:
“Phàm Phàm, ba và thím đều đang bận, thể chăm con . Con ở đây thêm vài ngày nữa, chờ tụi ba rảnh sẽ đến đón con.”
Ngoài , còn vấn đề an nữa.
Anh để Phàm Phàm dính líu chuyện nguy hiểm.
Cô bé bĩu môi:
“Dạ… ạ.”
Vừa ngẩng lên thì thấy ông Wilson đang với vẻ mặt đầy thương xót.
Cô bé liền nở nụ , chạy đến bên ông, nép sát tay ông:
“Ông ngoại~”
Phó Tranh đưa mắt khắp đại sảnh xa hoa mà phần trống trải, đột nhiên hỏi:
“Ngài Wilson, thấy phu nhân nhà ngài?”
________________________________________
Truyện nhà Xua Xim
Chương : Bí mật về bà Wilson và phận thực sự trong gia đình quyền lực sắp hé lộ…