Phó tổng đừng ngược đãi nữa, phu nhân đã ký giấy ly hôn rồi - Phó Tranh & Ôn Lương - Chương 830: Kinh hãi

Cập nhật lúc: 2025-10-05 14:55:24
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Ôn Lương trầm ngâm giây lát đổi hướng hỏi:

“Cô nhóm m.á.u Jk(a-b-) chứ? Tôi , bệnh viện Keller quan tâm đặc biệt gì đến những mang nhóm m.á.u hiếm như ?”

Emily hiểu tại Ôn Lương hỏi chuyện , nhưng vẫn thành thật trả lời:

“KL Group một hội hỗ trợ mang nhóm m.á.u hiếm. Không chỉ Jk(a-b-), mà cả những nhóm khác như RH âm tính cũng ghi chú đặc biệt. Bệnh viện Keller sẽ mời những tham gia hội, hỗ trợ lẫn , giảm chi phí kiểm tra sức khỏe tại các cơ sở y tế của KL.”

Ôn Lương gật đầu.

Nếu chỉ nhắm nhóm m.á.u Jk(a-b-) thì quá rõ ràng, dễ nghi ngờ.

“Cô gì thêm về những nhóm m.á.u hiếm đó ?”

Emily đáp:

“Chuyện đó thuộc phạm vi công việc của , gần như gì cả.”

“Vậy còn về KL Group, cô bao nhiêu?”

Giọng Ôn Lương hạ thấp, mang theo sự dẫn dắt chủ đích, như đang dụ đối phương tự khai:

“Đặc biệt là những ‘dự án đặc biệt’ của tổng công ty…”

Ánh mắt cô sắc bén như chim ưng, cẩn thận quan sát đổi nhỏ gương mặt Emily.

Emily vô thức căng , l.i.ế.m môi khô khốc, :

“KL quá lớn… Tôi chỉ là trưởng bộ phận dược của chi nhánh Philadelphia, cấp bậc như trong tập đoàn nhiều vô kể, những gì cũng chỉ như ngoài. Vài năm , đúng là scandal về thí nghiệm , cảnh sát từng sẽ điều tra, nhưng cũng chìm xuống.”

Robert thì khác. Sự thăng tiến của ông hưởng lợi trực tiếp từ tổng bộ KL. Ngoại trừ chuyện sáu năm phép nhắc đến, những chuyện khác ông hẳn với cô chứ?”

Giọng Ôn Lương bình tĩnh như mặt hồ gợn sóng.

Emily lập tức nghẹn lời, thở dốc khó khăn :

“KL… đúng là một vài… dự án tuyệt mật…”

Ánh mắt cô trôi dạt, như đang hồi tưởng :

“Có một Robert họp ở tổng bộ về, tinh thần kỳ lạ. Đêm đó ông uống nhiều rượu, khi thì khoe khoang là kết giao với nhân vật lớn thật sự trong KL, lúc lo lắng như đe dọa, còn rằng hối hận vì nhúng tay chuyện , quá nhiều bí mật… Tôi hỏi đó là bí mật gì, ông chịu . nhớ ông nhắc đến một tên Emma. Còn nữa, ông mua bảo hiểm thương mại cao, ngoài lúc nào cũng vệ sĩ cùng…”

Thật Emily cảm thấy như quá, nhưng Robert vẫn kiên quyết làm thế.

“Còn một khác, phát hiện trong tủ lạnh nhà riêng của ông mấy túi m.á.u cấp đông, đó ghi gì cả. Tôi hỏi thì Robert bảo đó là m.á.u nhiễm bẩn từ trung tâm truyền máu, xử lý.”

Truyện nhà Xua Xim

lúc , giọng của Lục Diệu vang lên trong tai :

“Robert về khách sạn, xe hầm giữ xe. Ôn Lương, hãy rời khỏi phòng ngay.”

Tim Ôn Lương chợt siết , nhưng mặt vẫn bình tĩnh như :

“Còn gì nữa ?”

Emily nghĩ một lúc, lắc đầu:

“Nhớ bao nhiêu, hết .”

“Được.”

Ôn Lương nhanh như chớp trượt chiếc máy ghi âm bạc nhỏ túi áo sát .

Thấy cô chuẩn rời , Emily vội vàng bước lên, giọng cao vút đầy hoảng hốt:

“Đợi ! Cô hứa với ! Ảnh! Video! Cô nếu thì sẽ xóa hết!”

Ôn Lương đáp:

“Được.”

Nói , cô nghiêng điện thoại về phía Emily, cho cô thấy thư mục trống trơn. Toàn bộ quá trình đến năm giây, dứt khoát gọn gàng.

Tất nhiên, một bản vẫn còn lưu trong máy tính ở phòng đối diện — nhưng chuyện cần với Emily.

Emily thở phào, nhưng vẫn dè chừng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-830-kinh-hai.html.]

“Cô… lưu bản chứ? Trên cloud thì ?”

Ôn Lương dài dòng, cổ tay lật , ném thẳng điện thoại về phía Emily:

“Tự kiểm tra . Robert , cô cũng để ông thấy hai chúng đang ở cùng , ?”

Emily vội vã đón lấy chiếc điện thoại như thể đang cầm một củ khoai bỏng tay.

run rẩy ngón tay, gần như với tốc độ nhanh nhất trong đời, mở thư viện ảnh, thư mục, ảnh lưu, cả mục đồng bộ cloud…

Ánh sáng màn hình phản chiếu lên trán cô đầy mồ hôi, ánh mắt thì đầy căng thẳng và sợ hãi.

kiểm tra tới lui mấy lượt, xác nhận còn bất cứ dấu vết gì, cuối cùng như kiệt sức mà đưa điện thoại trả cho Ôn Lương — lúc bước tới cửa.

Ôn Lương nhận điện thoại, bước nhanh đến cửa, mở trái , thấy ai, lập tức về phòng đối diện.

Ngay lúc , bên tai cô đột nhiên vang lên một giọng nam trầm thấp tiếng Anh trôi chảy:

“Thưa cô, tại phòng khách sạn của ?”

Ôn Lương suýt hồn bay phách lạc.

Cô dựa sát cánh cửa, tim đập thình thịch, cứ tưởng Robert bắt gặp từ phía đối diện.

Vội khóa cửa , cô ngó ngoài qua mắt mèo — hành lang vẫn trống .

Chắc là Robert còn đang ở đầu hành lang, tới.

Ôn Lương đợi vài giây, vẫn thấy ai.

“Cô đang gì thế?”

Giọng vang lên, chút trêu chọc — và xuất phát từ phía cô.

Cả Ôn Lương lập tức dựng , giống như con mèo giẫm đuôi, cô ngoắt , thấy Phó Tranh đang ở cửa phòng ngủ, nở nụ nửa thật nửa đùa cô.

Anh lười biếng tựa khung cửa, đầu nghiêng, ngũ quan tuấn như khắc họa trong ánh đèn trần, đổ xuống một bóng mờ mê .

Đôi mắt luôn thấu lòng giờ đang ánh lên một nụ nhàn nhạt, mang theo chút ranh mãnh khi trêu ai đó.

Ôn Lương: “…”

“Phó! Tranh!”

Một tiếng nghiến răng nghiến lợi vang lên, âm cuối còn run như phát điên.

Cô tiện tay túm lấy gối nhung sofa, dùng hết sức ném thẳng cái mặt đáng ghét đang cợt :

“Anh dọa c.h.ế.t đấy !!”

Phó Tranh hì hì, dễ dàng bắt lấy gối tiện tay đặt sang một bên, chậm rãi bước gần:

“Ai bảo em cứ như đang làm chuyện mờ ám ?”

Ôn Lương vẫn tức đến n.g.ự.c phập phồng, trừng mắt :

“Anh đến từ khi nào? Sao với ? Vào phòng kiểu gì?! Sao nhắn cho ?!”

“Muốn tạo bất ngờ cho em. Anh lấy thẻ phòng từ chỗ Lục Diệu, cho .”

“Bất ngờ cái đầu !” Ôn Lương lườm , “Tôi suýt hù cho tim!”

Phó Tranh cô đang giận dỗi mà , ôm lấy cô dỗ dành:

“Được , là sai, A Lương, phạt gì thì cứ .”

Ôn Lương thấy ngoài hành lang tiếng động, vội lên màn hình máy tính — đúng lúc thấy Robert đang mở cửa bước phòng.

Cô nhíu mày, hỏi:

“An An dạo thế nào ?”

“Rất ngoan.” Phó Tranh xuống ghế cạnh cô, nét mặt dịu dàng:

“Con bé giờ dễ chăm lắm, ngủ dậy cũng , tự chơi một . Chỉ là thích bế , cứ xuống là bắt đầu mè nheo.”

Trong đầu Ôn Lương lập tức hiện lên khuôn mặt đáng yêu của An An, trái tim bỗng chốc mềm

Loading...