Sau bữa tối với Bella, hai cùng dạo bước quanh khuôn viên đại học Penn một lát chia tay .
Ôn Lương về đến nhà thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Cô qua mắt mèo, thấy là Lục Diệu bèn mở cửa cho .
Lục Diệu mặt mày như mất hết hi vọng cuộc đời, trong tay ôm cả xấp tài liệu, “Đây là danh sách các phòng thí nghiệm liên quan đến Tập đoàn KL, cùng với tên các giáo sư và thành viên bên trong, nhận mặt giúp tớ .”
Ôn Lương: “……”
Hai xuống bàn.
Ôn Lương nhận lấy tài liệu, lật qua vài tờ, chỉ cảm thấy đầu và mắt bắt đầu nhức.
Cô tranh thủ kể sơ với Lục Diệu về kết quả điều trị hôm nay, bảo điều tra phận của Kevin.
Lục Diệu chống cằm, đáp lời với vẻ mệt rũ.
Ôn Lương bắt đầu lật xem tài liệu.
Các phòng thí nghiệm , một do Tập đoàn KL trực tiếp thành lập, mỗi nơi phụ trách một hướng nghiên cứu bệnh lý riêng; cũng nơi do KL hợp tác với các trường đại học danh tiếng khác thành lập, mang danh nghĩa trường, nhưng tài trợ tập thể — một khi thành quả, thì cả trường và tập đoàn đều hưởng lợi.
Thành viên bên trong phần lớn là giáo sư hoặc phó giáo sư đại học, tuy quá nổi đình nổi đám, nhưng đều là những cái tên tiếng trong ngành.
“Cái là…” Ôn Lương thấy một tài liệu ghi tên một công ty công nghệ sinh học nào đó.
“À,” Lục Diệu giải thích, “khi tra các phòng thí nghiệm, tớ phát hiện KL vài công ty con liên quan đến công nghệ y học, nên tớ cũng đưa danh sách nhân sự cấp cao luôn.”
“Được .”
Ôn Lương thở dài, cam chịu lật tiếp.
Sau khi xem hết một lượt, cô day trán, đau khổ : “Không , vẫn .”
Lục Diệu còn tỏ đau khổ hơn cô, như thể tin nổi: “Sao ?!”
Hôm qua, khi loại trừ nhân viên bệnh viện và ban lãnh đạo, Lục Diệu càng nghĩ càng thấy Lucas khả năng trong một phòng nghiên cứu hoặc công ty con nào đó của KL.
Không ngờ…
“Chẳng lẽ, thật sự bốc khỏi thế giới ?” Lục Diệu lẩm bẩm, vẻ mặt khó hiểu.
Bỗng nhiên, mắt sáng lên, “Hay là… KL thủ tiêu ?”
Ôn Lương: “……”
Không là thể xảy .
Lục Diệu càng nghĩ càng thấy hợp lý, “Cậu nghĩ mà xem, chúng tên thật của , chỉ thể dựa khuôn mặt để tìm. Nếu c.h.ế.t thì chúng chắc chắn sẽ , và cũng thể nào tìm thấy.”
“Dù thì, còn sống , manh mối tạm thời cũng giúp gì. Tốt nhất là lo kế hoạch để chồng của Emily bắt gian .”
Thứ Ba, Robert sẽ đến Philadelphia.
Lục Diệu vỗ n.g.ự.c cam đoan: “Yên tâm , vụ là sở trường của tớ.”
Chiều thứ Hai, 4 giờ, tại khách sạn Blue Bay.
Ôn Lương làm thủ tục nhận phòng, quẹt thẻ mở cửa phòng 2808, đẩy va li đến một góc tường bắt đầu quan sát tổng thể căn suite.
Robert đúng là tận hưởng.
Cô mở va li thật nhanh, nhân lúc hành lang ai liền gắn camera siêu nhỏ lên cánh cửa.
________________________________________
Chiều thứ Ba, 2 giờ.
Ôn Lương thấy tiếng động ngoài hành lang, liền chuyển tầm mắt sang màn hình laptop đang hiển thị hình ảnh từ camera giám sát — một đàn ông trung niên bước phòng đối diện, phía là trợ lý đẩy va li.
Vài phút , trợ lý rời một .
Dựa tấm ảnh cô từng thấy, đàn ông trung niên đó chính là Robert.
Mỗi Robert đến Philadelphia công tác, đều ở trong suite cao cấp nhất của khách sạn Blue Bay.
Còn việc tra phòng khách sạn — với Tân Phong thì là chuyện vặt, dễ dàng điều tra phòng mà trợ lý đặt cho Robert là 2809, ngay đối diện phòng cô.
3 giờ 07 phút chiều, tai mini truyền đến giọng của Lục Diệu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-827-ke-hoach-tai-khach-san-blue-bay.html.]
“Chú ý, Emily khách sạn. Chú ý, Emily khách sạn.”
“Đã nhận.”
Không đến vài phút , từ màn hình giám sát, Ôn Lương thấy một phụ nữ đeo kính râm từ phía thang máy đến, dừng phòng đối diện, liếc xung quanh một lượt gõ cửa.
Nửa phút , cánh cửa hé mở, Robert mặc áo choàng tắm ôm lấy Emily, hai hôn tiện tay đóng cửa .
Ôn Lương khẽ chạm tai , “Emily phòng của Robert.”
Tân Phong: “Đã nhận, lập tức thực hiện bước tiếp theo.”
Truyện nhà Xua Xim
________________________________________
Một tiếng , giọng Tân Phong vang lên:
“Lệnh gửi .”
Không lâu đó, Ôn Lương thấy từ camera giám sát rằng cửa phòng đối diện mở , Robert cầm cặp công tác, mặc áo vest rời khỏi phòng, còn Emily thì quấn khăn tắm hững hờ, để lộ bờ vai trắng ngần, tiễn cửa.
Robert rời , Emily đóng cửa .
Năm phút , Lục Diệu qua tai :
“Robert rời khỏi khách sạn. Robert rời khỏi khách sạn.”
“Đã nhận.”
Ôn Lương chỉnh trang phục, lập tức cầm đồ chuẩn , mở cửa đến phòng đối diện, giơ tay gõ cửa.
“Ai đó?”
“Dịch vụ phòng. Trước khi , ngài Robert dặn mang một chai rượu đến cho quý cô.”
Cửa hé mở.
Emily lộ nửa khuôn mặt từ cánh cửa, tóc ướt dính cổ, thấy ngoài nhân viên khách sạn thì liền giật , cảnh giác hỏi: “Cô là ai?”
Ôn Lương mỉm , giơ tay lên, đưa một tấm ảnh, “Cô Emily, hứng chuyện chút ?”
Emily lập tức biến sắc, trừng mắt Ôn Lương, “Cô làm gì?”
Tấm ảnh là cảnh cửa hé, Robert trong bộ áo choàng tắm đang ôm hôn Emily. Tay còn đặt lên m.ô.n.g cô.
Quần áo của Emily trong ảnh đúng là bộ cô mặc khi đến, tức là bức ảnh chụp chỉ cách đây một giờ.
Rõ ràng là… hai họ theo dõi từ !
“Chỉ thương lượng chút điều kiện với cô thôi. Cô cũng chồng thấy bức ảnh nhỉ? Tôi thể một lát chứ? Cô Emily?”
Ngón tay Emily siết chặt lấy mép cửa, khớp trắng bệch.
Ôn Lương thể ngửi thấy rõ mùi rượu champagne cô , xen lẫn với hương nước hoa của Robert.
“Cô rốt cuộc là ai?” Giọng Emily căng như dây đàn.
“Cô chắc chắn ngoài chuyện với ?”
Cánh cửa bật mở.
Emily xoay bước trong.
Bên trong suite vẫn phảng phất mùi ái tình tan. Trên miệng ly champagne còn dính dấu son môi của Emily.
Ôn Lương bước thẳng đến cửa sổ sát đất, nhấn nút điều khiển rèm điện.
Khi tấm rèm từ từ khép , cô lấy máy ghi âm đặt lên bàn đá cẩm thạch.
“Trả lời nghiêm túc vài câu hỏi, sẽ xóa ảnh.”
“Ai cô giữ bản ?” Emily khẩy, tay lén cầm lấy điện thoại.
Ôn Lương khẽ , bước tới, giật lấy điện thoại ném mạnh xuống đất, “Cô Emily, cô lựa chọn nào khác .”
Emily hoảng hốt lùi hai bước: “……”
“Sáu năm , khi Robert còn là viện trưởng bệnh viện Keller Philadelphia, ông từng bí mật đưa một đội ngũ y bác sĩ viện — lên hệ thống, khám bệnh, chỉ phục vụ cho một duy nhất. Cô gì về chuyện đó ?”
Đôi mắt Emily thoáng qua một tia kinh ngạc, “Cô… cô đang gì ? Tôi hiểu!”
“Cô Emily, nhất là nên thành thật trả lời. Nếu thì…”