“Uống chút nước .” Giáo sư Bob mỉm , đưa cho cô một ly nước chanh ấm đủ, bên trong hai lát dưa leo mỏng, “Giữ cân bằng điện giải quan trọng.”
Ôn Lương nhấp một ngụm nhỏ, chất lỏng mát lạnh trượt qua cổ họng khô rát, mang đến một chút tỉnh táo.
“Nếu em sẵn sàng,” giọng của giáo sư Bob trầm thấp, định như sóng biển, “hãy thử mô tả hai khung cảnh khác mà em trải qua. Trước tiên, là ký ức khiến em cảm thấy thoải mái.”
Ôn Lương nhắm mắt , cố giữ lấy những hình ảnh đang nhanh chóng phai mờ, hồi tưởng đầu gặp Bella và quãng đời sinh viên tại khuôn viên trường đại học.
Lisa bên cạnh ghi chép nhanh những chi tiết , đầu bút cạ giấy vang lên những tiếng “soạt soạt” khe khẽ.
“Sau đó thì ?” Giáo sư Bob tiếp tục dẫn dắt, “Chuyện gì khiến thứ đổi?”
Ngón tay Ôn Lương chợt siết chặt khăn lau. “Có một giọng … một giọng nam gọi tên hai đứa …”
Lông mày cô chau , “Ngay lúc và Bella định đầu , thứ bỗng vỡ tan… đột nhiên rơi bóng tối…”
Hơi thở của Ôn Lương bắt đầu dồn dập.
“Bình tĩnh , cô Ôn.” Giọng của giáo sư Bob vững như cái neo giữa sóng lớn. “Cô ai là gọi các cô ?”
Ôn Lương lắc đầu, “Tôi là ai, nhưng một cảm giác quen thuộc.”
“Tiếp tục .”
Ôn Lương hít sâu một , cố gắng kéo bản về hiện tại, “Sau đó là… bóng tối, một bóng tối lạnh lẽo. Tôi giống như cố định , cổ tay và mắt cá chân thứ gì đó bằng kim loại khóa chặt… Trên đầu là đèn mổ chói mắt… xung quanh còn mặc đồ bảo hộ trắng, rõ đang làm gì…”
“Cô Ôn,” giáo sư Bob đổi tư thế , đôi mắt xám xanh cô chăm chú, “trong những hình ảnh đó, thứ gì khiến cô cảm thấy quen thuộc ? Dù chỉ là chi tiết nhỏ?”
Ôn Lương cố gắng nhớ , “Không … chúng hỗn loạn và vụt qua quá nhanh.”
Giáo sư Bob khẽ gật đầu, quyết định: “Được , hôm nay tới đây thôi. Cô làm , nhưng nếu tiếp tục đào sâu thể vượt quá giới hạn mà cô chịu đựng hôm nay.”
Ôn Lương gật đầu, chỉ cảm thấy đầu nặng trĩu.
Hai bên thái dương đau nhói, như ai đang gõ trống trong hộp sọ cô.
“Như thường lệ,” giáo sư Bob đưa cô một quyển sổ tay bìa da tinh xảo, “ hy vọng cô sẽ ghi tất cả mảnh ký ức xuất hiện hôm nay, dù rời rạc đến . Mùi hương, âm thanh, cảm giác… bất kỳ chi tiết nào cũng thể quan trọng. Sau cũng .”
“Vâng, sẽ ghi.” Ôn Lương gật đầu, tò mò hỏi, “Giáo sư Bob, dựa những gì thấy, giọng nam thể liên quan đến việc mất trí nhớ ?”
Giáo sư Bob đẩy gọng kính lên, nghiêm túc đáp: “Khả năng đó . Có thể khi cô thôi miên, phát giọng đó mặt ở hiện trường, khiến tiềm thức của cô phản ứng mạnh. cũng loại trừ khả năng… chỉ là trùng hợp.”
“Vâng, hiểu .”
“Chúng sẽ nghỉ một tuần. Tuần gặp , vẫn khung giờ . Nếu đổi gì, sẽ báo cho cô.”
“Được.”
Về đến căn hộ, Ôn Lương cảm thấy đầu óc rã rời, xuống giường liền ngủ .
Không qua bao lâu, tiếng chuông báo thức đánh thức cô dậy.
Ngoài cửa sổ, hoàng hôn ở Philadelphia đang nhuộm bầu trời thành màu cam đỏ, phủ lên bức tường trắng của căn hộ một lớp ánh sáng ấm áp.
Ôn Lương chằm chằm lên trần nhà vài giây mới nhận — cô ngủ liền sáu tiếng.
Đã bốn giờ chiều.
Tối nay cô hẹn ăn tối với Bella.
Ôn Lương cố gắng dậy khỏi giường, mấy lọn tóc trán dính chặt trán vì mồ hôi lạnh.
Cô chậm rãi tắm, gột rửa cơn mệt mỏi, sấy khô tóc trang điểm đơn giản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-826-kevin.html.]
Nhìn đồng hồ, thấy cũng kịp giờ, cô khỏi nhà.
Hai mươi phút , Ôn Lương đẩy cánh cửa kính của nhà hàng.
Đây là một tiệm ăn nhỏ gần khuôn viên trường, nội thất gỗ, luôn phảng phất mùi bánh mì nướng thơm lừng. Nghe Bella , đây là nơi hai từng lui tới nhiều nhất thời đại học.
“Fay! Bên nè!”
Một giọng quen thuộc vang lên từ góc phòng, Bella vẫy nĩa hiệu.
Ôn Lương tới, kéo ghế đối diện, “Chào buổi tối, Bella. Cậu chờ lâu ?”
“Không , tớ cũng mới đến!” Bella , đẩy thực đơn sang phía cô, “Cậu ăn gì thì gọi nhé. Tớ mà, mỳ Ý ở đây là món trứ danh, thử xem nào…”
Gọi món xong, phục vụ nhanh chóng mang hai đĩa salad.
Ôn Lương : “May mà tụi hẹn buổi tối, chứ nếu sáng là chắc tớ nổi.”
“Sao ?” Bella sáng nay cô trị liệu, liền hỏi: “Chiều làm gì?”
“Ngủ ở nhà. Trị liệu tốn não một chút.”
“Buổi trị liệu thế nào? Có nhớ gì ?”
Ôn Lương: “Tớ nhớ vài thứ, ví dụ như đầu tụi gặp ở thư viện, giúp tớ đẩy cửa.”
Bella mừng rỡ: “Trời! Cậu thật sự nhớ ?! Xem bác sĩ cũng nghề đấy. Ngoài chuyện đó còn gì nữa ?”
“Tụi từng dạo con đường rợp bóng cây dãy giảng đường, hồi đại học còn chơi bóng rổ… Ngoài thì nhớ thêm gì.”
“Vừa mới bắt đầu mà, chắc chắn sẽ nhớ tất cả thôi!”
Ôn Lương thuận thế hỏi: “Tớ còn nhớ, tụi đang dạo thì một nam sinh gọi cả hai đứa, giọng khá , trong trẻo. Chỉ tiếc tớ thấy mặt. Cậu nhớ đó là ai ?”
Bella cầm nĩa, nghĩ một lúc: “Tụi dạo nhiều quá mà… Tớ nhớ rõ nữa. mà giọng trong trẻo hả? Chắc là Kevin đó.”
“Kevin?” Ôn Lương thấy cái tên liền cảm thấy quen, hình như Bella từng nhắc đến.
“ mà, tớ từng kể . Kevin thích văn hóa Trung Quốc, hồi từng theo đuổi , nhưng đồng ý. Tớ còn nhớ bảo giọng Kevin , nhưng thích kiểu trầm ấm hơn.”
Ôn Lương nhớ .
Bella từng , năm cô học ở Philadelphia, Kevin và Hạ Đông Thành là hai trai hiếm hoi thiết với cô.
Cô hỏi tiếp: “Cậu thấy thế nào?”
Phục vụ bưng món chính đến, Bella lập tức nở nụ : “Đây là mỳ Ý đặc biệt của nhà hàng, chúc quý khách ngon miệng.”
“Cảm ơn.”
Đợi phục vụ khỏi, Bella trộn mỳ đáp: “Cậu , tính cách vui vẻ, nhiệt tình, giúp đỡ khác. Hồi đó từ chối xong còn bảo với tớ là trẻ con quá, đủ chín chắn.”
Nghe Bella , Ôn Lương cũng chắc giọng thấy trong thôi miên là Kevin nữa.
Truyện nhà Xua Xim
“À… giờ còn liên lạc với ?”
Bella nhướng mày, cô đầy ẩn ý: “Sao thế? Cậu thấy thích kiểu đó ?”
“Không .” Ôn Lương vội phủ nhận, “Tớ chỉ xem liệu gặp thể gợi ký ức nào thôi.”
Bella nhún vai: “Tớ thì liên lạc gì, nhưng chắc chắn trong nhóm bạn cũ liên hệ . Tớ sẽ giúp hỏi thử.”
“Vậy làm phiền .”