Ông Wilson: “…”
Ông Ôn Lương, gượng tiếng “Hello” mà hề thật lòng:
“Xin chào, cô gái, cô đang ở ?”
Ôn Lương báo địa chỉ căn hộ của .
“Được , sẽ đưa Caro đến, tối mai sẽ cho đến đón con bé.”
Ôn Lương còn kịp lên tiếng, Phó Thi Phàm nhanh nhảu :
“Ông ngoại, con ở chỗ thím một đêm, mai tối con về!”
“Caro, Fay đến Philadelphia chắc chắn chuyện quan trọng, con sẽ làm phiền thím đấy.”
“Không phiền , mai em rảnh.” Ôn Lương xen .
Ông Wilson: “…”
“Thím còn mà!” Phó Thi Phàm ngẩng đầu, làm nũng với ông ngoại, “Ông ngoại, đồng ý mà!”
“Chúng hẹn mai cùng thị trấn nhỏ mà?”
“Vậy dời ạ!” Cô bé đầy lý lẽ, “Nếu lỡ mai thím bận hoặc về thì ?”
Ông Wilson: “Thế lỡ mai ông rảnh nữa thì ?”
Phó Thi Phàm: “Nếu ông thời gian chơi với con, bà ngoại chăm , con về còn hơn.”
Ông Wilson: “…”
Ông đành thỏa hiệp:
“Được , ông ngoại đồng ý, tối nay ở với Fay, mai tối về.”
“Yeah yeah yeah! Ông ngoại là nhất! Con cảm ơn ông!”
Cô bé vui sướng vô cùng, đồng hồ:
“Thím ơi chờ con nha, con đến liền đây!”
Ôn Lương gương mặt rạng rỡ của Phó Thi Phàm trong video, bất lực cưng chiều :
“Được, thím đợi. Đi đường cẩn thận nhé.”
Khoảng nửa tiếng , chuông cửa vang lên.
Ôn Lương qua mắt mèo mở cửa, thấy Phó Thi Phàm mặc áo khoác hồng nhạt, đeo balo nhỏ, như một chú chim nhỏ vui vẻ lao :
“Thím ơi!”
Ôn Lương xuống đón lấy cô bé:
“Sao chạy nhanh thế, coi chừng ngã đấy.”
Ông Wilson ở cửa, áo vest thẳng tắp, mái tóc bạc chải chuốt gọn gàng.
Ánh mắt sắc bén của ông đảo qua khắp phòng dừng Ôn Lương, gương mặt phần khó coi:
“Làm phiền cô trông Caro giúp. Bảy giờ tối mai sẽ cho đến đón nó.”
“Được ạ.” Ôn Lương lịch sự đáp.
Ông Wilson xoay rời .
Phó Thi Phàm kéo tay Ôn Lương trong nhà từ lúc nào:
“Thím ơi nè, con mang quà cho thím!”
Cô bé lấy từ balo một chiếc cốc sứ thủ công:
“Bà ngoại đưa con câu lạc bộ, cái con tự tay làm đó!”
Trên chiếc cốc vẽ ba nhỏ xíu, nét vẽ xiêu vẹo nhưng vẫn là Ôn Lương, Phó Tranh và An An.
Ôn Lương thấy lòng ấm áp:
“Đẹp quá, thím thích lắm.”
Cô cũng lấy một chiếc hộp nhỏ và một lọ sốt bò từ ngăn kéo:
“Nè, bánh hoa quế con thích nè, với sốt bò cô Vương làm.”
“Thích quá! Con mở ?” Phó Thi Phàm cầm bánh hoa quế, ngẩng mặt hỏi.
“Được chứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-807-tap-doan-y-te-kl.html.]
Cô bé liền bóc , bẻ một miếng đưa cho Ôn Lương:
“Thím đến đây là công tác hả? Ba con đến ?”
“Ba con vài ngày nữa mới đến. Thím đến đây là để chữa bệnh.”
Phó Thi Phàm lập tức quan sát cô từ đầu tới chân, lo lắng hỏi:
“Thím bệnh ?”
“Không . Hồi thím tai nạn nên quên vài chuyện, chữa trị sẽ giúp thím nhớ .” Ôn Lương giải thích đơn giản, chuyển chủ đề:
“Con thấy ở đây chơi vui ?”
“Cũng ạ! Ông bà ngoại với con ai cũng với con, đưa con chơi khắp nơi!”
“Nếu thím đến, mai con định với ông ngoại?”
“Là một thị trấn nhỏ, ông ngoại chỗ đó lắm, nhiều trò vui nữa.”
“Bà ngoại ?”
Phó Thi Phàm lắc đầu:
“Bà ngoại sức khỏe , mấy hôm chơi mệt quá, mai nữa.”
“Ồ…” Ôn Lương , hỏi thêm, đổi chủ đề khác.
Buổi tối, Ôn Lương gọi video cho Phó Tranh, Phó Thi Phàm bên cạnh, ba rôm rả.
Sau đó, Ôn Lương đưa cô bé ngoài dạo phố, tiện mua thêm ít nhu yếu phẩm và đồ ăn.
Mãi đến chạng vạng, Ôn Lương mới đưa cô bé về trang viên.
Cô tận nhà họ Wilson nhưng gặp vợ ông – bà Tạ Thư.
Người giúp việc chăm sóc Phó Thi Phàm tiếp đãi cô, ông Wilson và chủ còn ở công ty, còn bà chủ thì đến bệnh viện thăm Illya.
Ôn Lương tiện ở lâu, bèn tạm biệt cô bé rời khỏi trang viên.
Về đến căn hộ, Ôn Lương liên lạc với Tân Phong.
Anh bắt đầu thu thập thông tin về bệnh viện.
Năm năm , tai nạn, Ôn Lương đưa đến một bệnh viện tên là Keller Hospital, thuộc hệ thống bệnh viện tư nhân lợi nhuận, trướng của Tập đoàn y tế KL – một công ty niêm yết.
Viện trưởng hiện tại tên John Black, từ phó viện trưởng thăng chức lên bốn năm .
Trước đây, Ôn Lương từng thắc mắc vì đưa đến bệnh viện tư nhân lợi nhuận.
Truyện nhà Xua Xim
Tài xế gây tai nạn từng với cô rằng nơi xảy tai nạn gần bệnh viện nhất, cô chấn thương sọ não, lo sợ tính mạng cô gặp nguy hiểm nên đưa đó cấp cứu. Anh còn an ủi cô đừng lo chi phí điều trị, sẽ chi trả tất cả.
Lúc Ôn Lương còn thấy may mắn vì gặp trách nhiệm.
Tập đoàn KL sở hữu hơn một trăm bệnh viện tư nhân tại hơn hai mươi bang, doanh thu hàng năm lên đến hàng chục tỷ USD.
Những thông tin đều là bề nổi, dễ dàng tra . Còn những điều sâu hơn thì khó khai thác.
Vì , hôm nay Tân Phong lấy cớ khám sức khỏe để bệnh viện.
Khác với các bệnh viện phi lợi nhuận, bệnh viện tư nhân lợi nhuận lấy mục tiêu tối đa hóa lợi ích cổ đông, tập trung các dịch vụ lợi nhuận cao như phẫu thuật, điều trị ung thư, chụp chiếu cao cấp,… Đối tượng phục vụ chủ yếu là thu nhập cao, sử dụng bảo hiểm thương mại, trải nghiệm dịch vụ .
Cho nên lượng bệnh nhân nội trú nhiều như ở bệnh viện công.
Bên trong bệnh viện sạch sẽ ngăn nắp, y tá thái độ cũng .
Nhìn chung đây là một bệnh viện tư nhân điển hình, phát hiện điểm nào khả nghi ngoài thời điểm viện trưởng mới nhậm chức.
Ôn Lương vẫn còn nhớ tên tuổi tài xế gây tai nạn cùng hai cảnh sát từng xử lý vụ việc, cô cho Tân Phong để thể bắt đầu điều tra từ ba , đồng thời tập trung viện trưởng cũ và hiện tại.
Cô cũng điều thêm vài vệ sĩ hỗ trợ .
Tắt máy, Ôn Lương cửa sổ sát sàn, ngắm thành phố Philadelphia rực rỡ trong đêm.
Quy mô của tập đoàn KL khiến cô cảm thấy bất an — một hệ thống y tế lớn như , nếu che giấu điều gì, thì dễ như trở bàn tay.
…
Sáng thứ Năm, ánh nắng đầu ngày len qua lớp sương mỏng chiếu xuống đường phố Philadelphia.
8:50 sáng, Ôn Lương mặt một tòa nhà màu xám trầm ở trung tâm thành phố — Phòng trị liệu tâm lý Bob tầng cao nhất.
Cô đẩy cánh cửa kính mờ dày nặng, đập mắt là sảnh tiếp tân rộng rãi sáng sủa.
Phía quầy lễ tân là một phụ nữ trung niên búi tóc gọn gàng, thấy Ôn Lương dậy:
“Xin hỏi cô hẹn ạ?”