Phó tổng đừng ngược đãi nữa, phu nhân đã ký giấy ly hôn rồi - Phó Tranh & Ôn Lương - Chương 801: Thái đẩu

Cập nhật lúc: 2025-10-05 14:54:45
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Phó Tranh giọng điệu dò xét trong lời của Ôn Lương, lập tức hiểu điều gì đó:

“Ồ? Ông thế nào?”

Ôn Lương đơn giản thuật kết luận của giáo sư Bob.

Sau khi xong, đầu bên điện thoại im lặng vài giây:

“Thôi miên? Cả điều trị cũng dùng thôi miên ?”

“Phải.”

“Có nguy hiểm ?”

“Giáo sư Bob , chỉ cần thao tác đúng thì sẽ nguy hiểm.”

… nếu thao tác sai thì ?”

“Tối qua em tra mạng, ông đúng là chuyên gia tâm lý học uy tín hàng đầu. Chúng thể lấy khả năng thất bại để làm lý do né tránh. Phẫu thuật bình thường cũng rủi ro chứ, chẳng lẽ vì điều trị nữa ?”

Phó Tranh ngừng một chút, giọng bình thản:

“Vậy… nếu em quyết định để ông điều trị, thì ít nhất Philadelphia hai tháng?”

Đó là trong trường hợp thuận lợi. Nếu thuận, khi nửa năm.

“…Ừm.” – Giọng Ôn Lương nhỏ

hôm nay em còn hẹn gặp một bác sĩ tâm lý khác. Sau khi so sánh mới quyết định.”

Phó Tranh: “…”

Anh rõ, Ôn Lương nghiêng về việc chọn Bob điều trị .

Bằng , cô gọi cho lúc – mà là đợi đến khi gặp hết các bác sĩ tâm lý mới gọi. Cô đang để thời gian chấp nhận sự thật.

Bob là Hạ Đông Thành giới thiệu.

Thật đúng là... như cái bóng dứt.

Sau khi chào mấy câu ngắn gọn, Ôn Lương đến một trong những trung tâm tư vấn tâm lý hàng đầu ở thủ đô theo lịch hẹn.

Tối qua ở khách sạn, cô tra khá nhiều tài liệu, cũng lật kỹ cuốn sổ nhỏ Bob để , hiểu thêm về thôi miên.

Sau khi gặp bác sĩ tâm lý, cô kể triệu chứng của .

Nghe xong, bác sĩ nhíu mày càng lúc càng chặt.

Ông suy nghĩ hồi lâu, đặt bút xuống, tháo kính day sống mũi, thận trọng :

“Cô Ôn, tình trạng của cô quả thật đặc biệt. Theo những gì cô miêu tả, đây giống mất trí nhớ do chấn thương bình thường, mà là…”

“Mà là gì?” – Ôn Lương siết chặt quai túi trong tay.

“Là một dạng phong tỏa ký ức do can thiệp bằng thôi miên chuyên sâu.” – Bác sĩ đeo kính , ánh mắt trở nên nghiêm trọng –

“Mức độ phong tỏa như thế , bác sĩ tâm lý thông thường thể thực hiện .”

Những bệnh nhân từng đến đây chủ yếu là rối loạn tâm lý như lưỡng cực, trầm cảm, lo âu, chán học… Người vấn đề về trí nhớ hiếm, mà phần lớn chỉ là mất trí do chấn thương và kèm theo các triệu chứng tâm lý khác.

Trường hợp như Ôn Lương – mất trí nhớ do thôi miên chuyên sâu – ở trong nước là trái pháp luật, nên đây là đầu tiên ông gặp.

Mất trí nhớ do chấn thương thì chủ yếu cần an ủi và hỗ trợ, nhưng mất trí do thôi miên phá vỡ hàng rào tâm lý.

Nếu từng thôi miên cô trình độ cao, mà điều trị đủ giỏi, hậu quả thể là phản tác dụng – thậm chí biến cô thành thực vật.

Ôn Lương gật đầu:

“Bác sĩ cũng như .”

“Ồ?” – Vị bác sĩ nhướn mày, nghĩ rằng cô từng đến một phòng khám khác.

Tuy là đồng nghiệp, nhưng đôi khi họ vẫn chia sẻ ca bệnh để học hỏi.

Một ca khó như , ông cũng tò mò nhận định của , liền hỏi:

“Là bác sĩ nào? Ông đánh giá thế nào?”

“Là giáo sư Bob Williams. Ông ông ?” – Ôn Lương hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-801-thai-dau.html.]

Bác sĩ hít một , mắt trợn lớn:

“Giáo sư Bob? Tất nhiên là !”

“Giáo sư Bob là nhân vật tầm cỡ ‘thái đẩu’ trong lĩnh vực của chúng !” – Giọng ông đột nhiên cao lên vài phần, ánh mắt rực sáng sự kính phục, Ôn Lương cũng nghiêm túc hẳn.

Ông Bob đang ở thủ đô, mấy hôm dự hội thảo, ông cũng đến tham gia.

Chỉ cần vài phút trò chuyện, giáo sư Bob góp ý, đủ khiến bạn bè đồng nghiệp ghen tỵ xanh mặt.

Người thể mời Bob điều trị – hiếm lắm!

Ông bác sĩ xúc động bật dậy, rút một cuốn sách dày từ kệ, nhanh chóng lật trang đầu:

“Cô xem, quyển do chính giáo sư Bob chủ biên.” – Ông chỉ tên tác giả và ảnh chân dung, tay run –

“Tôi từng cơ hội dự lớp chuyên sâu về thôi miên do ông tổ chức tại Harvard, là…”

Lời dứt.

Ông bác sĩ kịp nhận quá khích, vội ho khẽ một tiếng ghế, nhưng ánh mắt vẫn giấu nổi sự ngưỡng mộ:

“Cô Ôn, nếu giáo sư Bob nhận ca của cô, thì cô thật sự quá may mắn. Trong nghiên cứu về can thiệp trí nhớ, ông giới chuyên môn ít nhất mười năm.”

Ôn Lương phần bất ngờ phản ứng của ông :

“Ông đánh giá cao ông như ?”

“Không đánh giá cao, mà là thực tế đúng như thế.” – Bác sĩ mở sổ tay, nhanh chóng ghi vài dòng –

“Tại hội nghị tâm lý quốc tế năm ngoái, giáo sư Bob trình bày phương pháp ‘gợi nhớ tiến trình từng bước’, thành công chữa khỏi bảy ca rối loạn ký ức nặng như của cô.”

Ông ngẩng lên, ánh mắt chân thành:

“Nói thật, nếu cô giáo sư Bob khám , thực sự dám múa rìu qua mắt thợ.”

Ôn Lương mân mê cuốn sổ nhỏ mà Bob để :

… liệu pháp thôi miên nguy hiểm ?”

Đừng Phó Tranh, ngay cả cô cũng lo – dù cũng liên quan đến não, lỡ điều trị tỉnh dậy mà trở thành kẻ ngốc thì ?

Bác sĩ bật :

“Nếu là bác sĩ khác, sẽ nguy hiểm. nếu là giáo sư Bob…”

Ông lắc đầu:

“Kỹ thuật của ông chính xác như phẫu thuật não . Năm ngoái một ca từng ảnh hưởng ký ức do dùng thuốc cách đó năm năm, giáo sư Bob chỉ cần tám tuần để phục hồi. Bài nghiên cứu đăng , cô thể tìm xem.”

Truyện nhà Xua Xim

Vừa , ông lấy một tấm ảnh:

“Đây là ảnh chụp chung hội thảo năm ngoái. Cô xem, ở vị trí trung tâm chính là giáo sư Bob.”

Trong ảnh, Bob ở vị trí C, xung quanh là các nhà tâm lý hàng đầu quốc tế, ai nấy đều ông với ánh mắt kính trọng.

“Cô Ôn,” – giọng bác sĩ đột nhiên trang nghiêm –

“với tư cách đồng nghiệp, khuyên cô nên nhận điều trị của giáo sư Bob. Cơ hội thế , ai cũng .”

Ôn Lương khẽ mỉm :

“Cảm ơn, sẽ cân nhắc kỹ đề nghị của ông.”

Vị bác sĩ do dự, :

“Cô thể… cho kết bạn WeChat ? Cô yên tâm, sẽ làm phiền, chỉ là nếu thời gian, cô thể chia sẻ chút về tiến trình điều trị. Tôi thể trả phí cho cô. À, hôm nay cũng giúp gì nhiều, phí khám hôm nay xin miễn.”

Ôn Lương: “…”

Rời khỏi trung tâm tâm lý , Ôn Lương đến một nơi khác.

Không ngoài dự đoán – khi cô từng gặp giáo sư Bob, vị bác sĩ ở đây cũng phản ứng y hệt : khuyên cô nên để ông điều trị.

Người còn táo bạo hơn, những miễn phí khám, còn tặng quà, xin cô giúp chuyển lời để làm trợ lý cho giáo sư Bob trong ca điều trị của cô.

Rời khỏi trung tâm, Ôn Lương mua một phần cơm trưa bắt taxi đến bệnh viện.

Trên đường, cô lặng lẽ bấm gọi điện cho Phó Tranh.

Cả buổi sáng trôi qua, chắc cũng tiêu hóa đủ .

Loading...