Phó tổng đừng ngược đãi nữa, phu nhân đã ký giấy ly hôn rồi - Phó Tranh & Ôn Lương - Chương 791: Tốt nhất nên điều tra rõ ràng

Cập nhật lúc: 2025-10-05 14:54:35
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Ôn Lương nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh thường, mùi thuốc sát trùng xộc thẳng mũi.

Tài xế lão Trương đang nửa giường bệnh, chân bó bột, trán quấn băng gạc.

Thấy Ôn Lương bước , ông lúng túng định dậy:

“Cô Ôn, xin cô…”

“Đừng cử động.” – Ôn Lương vội bước đến đè vai ông – “Ông cứ nghỉ ngơi cho .”

Lão Trương áy náy thôi:

“Tất cả là của , nếu lúc đó phản ứng nhanh hơn chút thì …”

“Không của ông.” – Ôn Lương xuống bên giường, đưa giỏ trái cây mới mua – “Camera ghi chiếc xe cố tình vượt đèn đỏ. Cảnh sát lập án điều tra .”

“Vậy thì … Thiếu gia Mason giờ thế nào ạ?”

“Vẫn đang trong phòng hồi sức.”

“Hy vọng nhanh chóng hồi phục, nhất định xảy chuyện gì.”

“Bác sĩ sẽ làm hết sức. Có chuyện gì ông cứ với hộ lý hoặc thư ký Trần. Tôi thăm cô giúp việc một chút.”

“Vâng, cô Ôn thong thả.”

Rời khỏi phòng tài xế, Ôn Lương đến thăm cô giúp việc, đó mới đến ngoài phòng hồi sức xem tình hình của Mason.

Mason vẫn tỉnh. Sau khi ký tên tại quầy y tá, Ôn Lương đồ bảo hộ màu xanh, đeo khẩu trang và mũ, đẩy cánh cửa cách ly nặng nề bước .

Trên giường, Mason còn tái nhợt hơn cô tưởng. Hàng mi dài ánh đèn gần như trong suốt.

Các loại ống truyền và thiết y tế quấn quanh cơ thể nhỏ bé của , máy theo dõi nhịp tim phát tiếng “tích tích” đều đều.

Ôn Lương nhẹ nhàng cầm tay con, ngón cái dịu dàng xoa lên mu bàn tay , khẽ gọi:

“Mason…”

sang hỏi y tá:

“Khi nào thằng bé sẽ tỉnh?”

Y tá trả lời:

“Đã năm tiếng mổ , chắc sắp tỉnh. Cô thể chuyện với bé, sẽ giúp bé tỉnh sớm hơn.”

Truyện nhà Xua Xim

Một chuyện lạ lẫm, Ôn Lương chợt nhớ đến những truyện cổ tích cho Mason khi ngủ, bèn lên mạng tìm một câu chuyện bắt đầu .

Y tá làm việc khác.

Chưa đến mười lăm phút , cô để ý thấy hàng mi dài của Mason khẽ rung lên, ngón tay động đậy vài .

Ôn Lương dừng , khẽ gọi:

“Mason?”

Mi mắt Mason run nhẹ như cánh bướm, từ từ mở .

Đôi mắt đen láy ban đầu còn mơ hồ trần nhà, dần dần mới rõ khuôn mặt Ôn Lương.

“Mẹ…” – Giọng yếu ớt đến mức gần như thấy, đôi môi nứt nẻ run rẩy.

Ôn Lương mỉm nhẹ nhõm, lập tức nhấn chuông gọi y tá, đồng thời cúi sát xuống:

“Mason, đây. Đừng sợ, con đang ở bệnh viện, gây tai nạn bắt .”

Y tá và bác sĩ nhanh chóng tới, kiểm tra các chỉ .

Bác sĩ mở mí mắt kiểm tra phản xạ đồng tử, hài lòng gật đầu:

“Dấu hiệu sinh tồn định, phục hồi .”

Quá trình kiểm tra mất hơn mười phút, thời gian thăm bệnh của Ôn Lương cũng kết thúc.

Cô dặn dò Mason:

“Nghe lời y tá và bác sĩ, ngoan ngoãn dưỡng thương, vài hôm nữa là viện .”

Rời khỏi phòng hồi sức, Ôn Lương đồ, hành lang, lòng đầy suy nghĩ.

“Ôn Lương?”

Cô như thấy, vẫn tiếp tục bước .

“Ôn Lương?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-791-tot-nhat-nen-dieu-tra-ro-rang.html.]

“…?” – Ôn Lương sực tỉnh, đầu thì thấy Hạ Quân Sơn đang bên cạnh.

Bốn mắt , cô ngẩn một giây:

“Chủ tịch Hạ, ngại quá, đang nghĩ chuyện nên để ý.”

Hạ Quân Sơn gật đầu:

“Nghe Mason tai nạn, đến xem . Giờ bé thế nào ?”

“Vừa tỉnh . Bác sĩ bảo tình hình định, sắp qua giai đoạn nguy hiểm .”

“Vậy là .” – Ánh mắt ông dừng cô trong chốc lát – “Đông Lâm cũng đang viện ở đây vì lên cơn hen. Em đến thăm ?”

“Không cần .” – Ôn Lương mỉm – “Tôi còn việc làm.”

“Ngay lầu thôi, mất bao nhiêu thời gian.”

Ôn Lương vẫn lắc đầu:

“Xin , chủ tịch Hạ, còn việc, nhé.”

Cô vòng qua ông tiếp tục bước .

Vừa , Ôn Lương tiếp tục suy nghĩ.

Về chuyện cô sinh Mason ở Philadelphia, lúc đầu cô nghi ngờ, nhưng đó ảnh chụp làm bằng chứng, thêm việc Mason tìm thấy và đưa về, cô dần chấp nhận sự thật.

Về lý do Mason thất lạc, cô từng nghĩ tới vài khả năng:

Khả năng thứ nhất: Sau khi sinh Mason, cô gặp tai nạn.

Mất trí nhớ, ở bệnh viện dưỡng thương, Mason – lúc đó còn bé xíu – cô quên mất ở nhà. Tiếng khiến hàng xóm hoặc qua đường chú ý, họ đưa thằng bé , liên lạc với cô, thế là Mason lưu lạc đến nhà cha nuôi. Hoặc cũng thể, thừa cơ bán Mason .

Khả năng thứ hai: Cô gặp tai nạn cuối thai kỳ, sinh con xong mất trí nhớ.

Bệnh viện phát hiện nhóm m.á.u đặc biệt của Mason, mà cô nhớ chuyện từng sinh con, nên họ giấu nhẹm .

, trong suốt quá trình cô ở viện dưỡng thương, từng ai với cô rằng cô sinh một đứa con.

Ôn Lương thiên về khả năng thứ hai hơn.

Sau vụ tai nạn, cô còn thông tin liên lạc với Hạ Đông Thành, Bella, Trần Tịnh Viễn… trong danh bạ WeChat.

Cô luôn cảm thấy vụ tai nạn đó gì khuất tất.

Bây giờ Mason nhóm m.á.u hiếm, cô càng nghi ngờ hơn.

vì Mason trở về, cha nuôi ngược đãi bé cũng luật sư do Hạ Đông Thành ủy quyền kiện tòa, cô bận rộn ở cữ, chăm Mason, đón An An về nhà… nên khi nghĩ đến việc truy cứu, chỉ để chuyện trôi qua.

Khi đó, đối diện với An An – đứa trẻ sinh non yếu ớt mong đợi bấy lâu, và Mason – đứa con thất lạc nhiều năm khiến cô đối diện , lòng cô rõ ràng nghiêng về An An, dồn quá nhiều tâm sức Mason.

Giờ nghĩ , Ôn Lương thấy sai.

Mason chịu nhiều khổ cực bên ngoài như , cô càng nên bù đắp cho bé.

Vì tương lai bình yên của Mason, Ôn Lương nghĩ, nhất vẫn nên điều tra cho rõ.

Đột nhiên, cô đến Philadelphia – ngay lập tức.

Ôn Lương khung cửa sổ hành lang bệnh viện, ánh mặt trời chiếu qua lớp kính lên vai cô, nhưng thể xua tan cái lạnh đang lan dần trong lòng.

những bệnh nhân đang dạo trong vườn hoa bên , tâm trí dần trấn tĩnh .

, cũng chờ công tác kết thúc.

Trước mắt, cô thể hỏi thử Hạ Đông Thành – ví dụ, làm phận của Mason, và vì nhanh chân hơn cô để đưa bé về ?

Trên đường về khách sạn, Ôn Lương nhắn tin mời Hạ Đông Thành ăn tối.

Nhận hồi âm đồng ý, Ôn Lương yên tâm, tiếp tục chuyên tâm việc bàn bạc với đối tác.

Sáu giờ tối, Hạ Đông Thành đúng giờ xuất hiện khách sạn của Ôn Lương.

Cô xuống lầu, lên xe. Tài xế đưa hai đến nhà hàng đặt .

Hạ Đông Thành mỉm hỏi:

“Buổi trưa ăn xong, tự nhiên mời ăn tối?”

“Về Mason, em vài chuyện hỏi .”

Nhìn đôi mắt nghiêm túc của cô, Hạ Đông Thành đáp:

“Được. Em hỏi gì, sẽ hết.”

Loading...