Chừng nửa tiếng , ông Wilson đến phòng phẫu thuật.
“Illya ?”
Tạ Thư khẽ lắc đầu, giọng nghẹn ngào: “Không rõ nữa, vẫn đang cấp cứu bên trong.”
Ông Wilson thở dài, xuống bên cạnh, dịu giọng an ủi: “Đừng lo, chỉ là xe mô tô thôi, Illya chắc chắn sẽ . Anh bảo đến sở cảnh sát lấy đoạn ghi hình , tuyệt đối để Illya chịu uổng công.”
Tạ Thư im lặng, tựa đầu vai ông.
“Em thương ?”
Lúc bà mới sực nhớ đến bản .
Vì Illya đẩy nên ngã xuống đất. Bà lớn tuổi sức khỏe yếu, cú ngã khiến eo và chân đau âm ỉ, nhưng so với vết thương của Illya thì nhẹ hơn nhiều.
Ông Wilson thấy lòng bàn tay bà trầy xước mấy chỗ, liền : “Để đưa em kiểm tra nhé. Mình già , chịu nổi va chạm .”
Không ngờ kiểm tra phát hiện vấn đề thật.
Xương cẳng tay trái của Tạ Thư nứt nhẹ, lẽ do bà theo phản xạ chống tay khi ngã nên chấn động.
May mà quá nghiêm trọng.
Bác sĩ cố định vết nứt ở cẳng tay, kê thêm thuốc giảm đau và chống viêm.
Tạ Thư xin một ly nước nóng từ y tá để uống thuốc, trở cửa phòng mổ chờ đợi.
Đèn đỏ phòng phẫu thuật vẫn sáng, ánh sáng chói mắt hắt lên bức tường hành lang, in bóng dài lê thê.
Tạ Thư ghế dài, tay trái bó bột, tay siết chặt bó oải hương Illya đánh rơi tại hiện trường.
Hoa héo, nhưng hương thơm nhè nhẹ vẫn quanh quẩn bên chóp mũi.
Ông Wilson nhẹ nhàng vỗ vai vợ: “Hay là em về nghỉ ? Anh ở trông.”
Tạ Thư lắc đầu, giọng khàn khàn: “Không, em chờ Illya .”
Bà cúi đầu bó hoa trong tay, giọng nghẹn ngào: “Anh ? Con bé vì cứu em mà đâm.”
Một hành động theo bản năng, nhưng quý giá hơn bất kỳ món quà sinh nhật nào.
Illya yêu bố , lẽ chỉ là… đôi lúc hồ đồ mà thôi.
Ông Wilson trầm mặc một lúc, nhẹ vỗ vai bà.
lúc , cửa phòng phẫu thuật bất ngờ mở .
Bác sĩ tháo khẩu trang, vẻ mệt mỏi nhưng ánh mắt lộ rõ nét nhẹ nhõm: “Ca phẫu thuật thành công, bệnh nhân qua cơn nguy kịch, nhưng cần tiếp tục theo dõi trong ICU 24 giờ.”
Tạ Thư thở phào nhẹ nhõm, nước mắt nữa trào : “Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn…”
“Bệnh nhân sẽ sớm chuyển sang phòng ICU, hai thể sang đó chờ.” Nói xong, bác sĩ trở phòng.
Bên ngoài phòng ICU, Tạ Thư qua lớp kính, thấy Illya đang giường bệnh.
Gương mặt cô vẫn tái nhợt, nhưng hô hấp đều hơn.
Ánh đèn của các thiết y tế nhấp nháy trong phòng bệnh lờ mờ, phát tiếng “tít tít” đều đặn.
Tại sân bay quốc tế Philadelphia.
Diệp Hoài xuống máy bay, thẳng đến khu đón khách.
Tài xế đợi ở đó.
“Thiếu gia Caesar.”
Sau khi đón Diệp Hoài, tài xế nhận lấy hành lý từ tay , dẫn đường xe.
Diệp Hoài hỏi: “Gần đây nhà chuyện gì ? Ba vẫn chứ?”
Nếu đến sớm vài tiếng thì xảy chuyện.
Tài xế chần chừ một lát đáp: “Tôi nhận tin, tiểu thư Illya và phu nhân tai nạn xe khi dạo phố. Hiện giờ ông bà chủ đang ở bệnh viện.”
“Sao cơ?” Diệp Hoài , sắc mặt chợt trầm xuống.
“Cụ thể cũng rõ, là đến bệnh viện xem thử?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-769-theo-doi-icu.html.]
“Ừ.”
Chiếc xe lao nhanh qua các con đường của Philadelphia, ánh mắt Diệp Hoài dán ô cửa kính, cảnh vật lướt qua, lòng tràn đầy suy nghĩ.
Tai nạn … thật quá trùng hợp.
Anh lập tức gọi cho ông Wilson. Sau vài hồi chuông, cuộc gọi kết nối.
“Ba, con xuống máy bay, Illya tai nạn? Em ?”
“Illya qua cơn nguy kịch, hiện đang theo dõi trong ICU.” Ông Wilson thở dài. “Con đến thì đến bệnh viện xem em con , con đang lo.”
“Con sẽ qua ngay. Mẹ thương ?”
“Tay nứt xương, xử lý xong .”
“Mẹ sức khỏe , nứt xương cũng là chuyện lớn, cần nghỉ ngơi nhiều.”
“Ba khuyên , nhưng con nhất định chờ Illya tỉnh.”
“Bác sĩ bao giờ em tỉnh ?”
“Khoảng hai đến ba tiếng. Mình đợi hơn một tiếng , chắc cũng sắp .”
“Vậy thì .”
Về phần chi tiết, Diệp Hoài dự định đến bệnh viện hỏi rõ.
Truyện nhà Xua Xim
Sau khi đến bệnh viện, thẳng đến ICU, qua lớp kính phòng bệnh của Illya.
Cô yên giường, gắn đủ ống và thiết , sắc mặt tái nhợt, nhưng thở định.
Ông Wilson và Tạ Thư đang nghỉ ngơi trong phòng chờ VIP, chờ y tá đến báo tin Illya tỉnh .
Tay Tạ Thư vẫn còn quấn băng, sắc mặt nhợt nhạt.
“Ba, .” Diệp Hoài gõ cửa bước , nhẹ giọng gọi.
Ông Wilson ngẩng đầu thấy con trai, khẽ gật đầu: “Con đến .”
Diệp Hoài bước đến mặt , quỳ xuống, nhẹ vỗ vai bà: “Mẹ, đừng lo quá. Illya chắc chắn sẽ .”
Tạ Thư khẽ gật đầu, siết chặt bó hoa oải hương trong tay.
“Mẹ, chuyện là ? Sao Illya tai nạn? Còn thì thương?” Diệp Hoài ngẩng đầu ông Wilson, sắc mặt nghiêm trọng.
Tạ Thư giọng run run, gắng kể chuyện: “Chiếc xe mô tô lao nhanh lắm… Nếu Illya, e là …”
Ánh mắt Diệp Hoài cụp xuống, đáy mắt hiện lên một tia trầm tư: “Ba, lái mô tô ? Bắt ?”
“Hắn bỏ trốn, nhưng camera an ninh chụp biển xe. Cảnh sát đang điều tra, cũng phái tìm . Tin là sớm kết quả.” Giọng ông Wilson lạnh mấy phần.
“Chuyện giao cho con xử lý, con sẽ đòi công bằng cho Illya.”
“Vậy cũng .” Ông Wilson gật đầu.
“Vất vả cho con , Caesar.” Tạ Thư mỉm với . “Con xuống máy bay, nghỉ chút .”
Dù là Caesar đưa đề nghị đưa Illya , nhưng đó cũng vì cho Illya. Anh vẫn luôn quan tâm cô.
“Illya là em gái con, con nên làm.” Diệp Hoài đẩy nhẹ gọng kính viền vàng, mỉm xuống ghế sofa bên cạnh.
Thời gian chậm rãi trôi qua trong lo lắng.
Cuối cùng, thời gian dài chờ đợi, y tá gõ cửa bước , sắc mặt dịu : “Bệnh nhân tỉnh, nhà thể thăm.”
Diệp Hoài lập tức dậy, đỡ .
Y tá liếc ba nhà: “Để đảm bảo vệ sinh, hạn chế vi khuẩn và virus gây hại cho bệnh nhân, ICU chỉ cho phép hai thăm trong 30 phút, cần đồ bảo hộ.”
Diệp Hoài : “Ba, thăm em , con ở ngoài chờ.”
Anh nghĩ Illya chắc cũng gặp lúc .
“Ừ.” Tạ Thư gật đầu.
Dưới sự hướng dẫn của y tá, ông Wilson và Tạ Thư mặc đồ bảo hộ, đeo khẩu trang, giày chuyên dụng, khử trùng bước ICU.
Illya đeo mặt nạ dưỡng khí, ánh mắt vẫn còn mơ màng, nhưng nhanh bắt nét khuôn mặt , khẽ mở miệng, yếu ớt : “Mẹ… là …”