Cô bé chỉ món đồ trang trí treo khung cửa: “Thím xem, cái đèn lồng nhỏ cũng là cháu chọn đó, tối bật lên lắm luôn!”
Sau khi dán xong câu đối cho cả hai căn nhà tầng và tầng , trong bếp, dì Vương cũng nhào bột xong, bàn bày sẵn các nguyên liệu nhân băm nhuyễn.
Phó Thi Phàm rửa tay xong, nhón chân dì Vương cán vỏ bánh chẻo.
“Cháu ăn bánh chẻo sáng nay ạ?”
“Được chứ, nhân tôm mà cháu thích nhất luôn.”
“Tuyệt quá, cháu cũng gói!”
Ôn Lương liền lấy cho cô bé một chiếc tạp dề nhỏ, đưa cho bé một miếng bột để bé tự chơi.
“Thím ơi, thím xem cái cháu gói nè!” Cô bé giơ lên một chiếc bánh chẻo méo xệch, nhân tràn khỏi mép, “Giống cái bánh vàng nhỏ ?”
Ôn Lương , lau vết bột dính mặt bé: “Giống lắm, nấu chín cho ba cháu ăn nhé.”
Phó Thi Phàm còn kịp gì thì Phó Tranh nhướng mày hai , “Ai gói thì đó ăn.”
Phó Thi Phàm trừng mắt: “Ba, ba đang chê bánh của con ?”
“Nhìn , cái bánh giống hệt bánh vàng, ý nghĩa là năm tài lộc đầy nhà, ba làm nỡ chê ?” Ôn Lương trêu.
“ đó!” Cô bé gật đầu liên tục, “Ba ăn cái , năm kiếm thật nhiều tiền nhé, ba nên cảm ơn con mới .”
“…”
Cả nhà cùng làm, nhanh gói mấy đĩa bánh chẻo, dì Vương đem một phần luộc, họ thì tiếp tục gói.
Từng đĩa bánh nóng hổi bày lên bàn, dì Vương còn chuẩn thêm nhiều loại nước chấm khác .
Phó Thi Phàm một hồi, ân cần gắp mấy chiếc bánh nhỏ của đặt đĩa mặt ba.
Trên ti vi xa đang phát bản tin thời sự.
Nghe thấy bản tin về vụ cưỡng chế tháo dỡ của tập đoàn Hạ thị, còn phóng viên phỏng vấn cư dân hành hung, Ôn Lương liền thở dài.
Phó Tranh ngẩng đầu cô: “Sao ?”
“Hôm qua em gọi cho Mason, bảo Đông Thành bận lắm, mấy hôm nay cứ đến chỗ một lát . Giờ gặp chuyện , chắc còn bận hơn.”
Vụ bê bối rơi đúng dịp Tết, mức độ quan tâm quá lớn, đến mức còn chẳng mấy ai phàn nàn về tiết mục gói bánh chương trình xuân nữa.
Phó Tranh cúi mắt, giọng trầm : “Cũng do Hạ Đông Thành quản lý lỏng lẻo, dùng cẩn trọng.”
Ôn Lương đặt đũa xuống, chằm chằm màn hình tivi.
Trên hình, cư dân đánh đang rơi nước mắt tố cáo hành vi bạo lực của tập đoàn Hạ thị, vết bầm tím mặt vô cùng rõ ràng.
“Nhìn thì đúng là đáng thương, nhưng em nghĩ chuyện chắc liên quan nhiều đến Đông Thành. Bất động sản chỉ là một chi nhánh của tập đoàn, cho dù nhấn mạnh nội quy đến thì với lượng nhân viên đông như , cũng khó tránh việc làm sai.”
là chuyện khó tránh.
Quan trọng là đó phía Hạ thị xử lý đánh thế nào, công khai xin và bồi thường . Nếu xử lý , danh tiếng vẫn thể cứu vãn.
Phó Tranh gắp một cái bánh, chấm nước giấm: “Người đổi mà, Hạ thị mấy năm nay phát triển quá nhanh, dễ xảy sơ suất.”
Anh dừng một chút, liếc Ôn Lương đầy ẩn ý: “Hơn nữa, ngoài mặt là một chuyện, lưng là chuyện khác.”
Ôn Lương ẩn ý trong lời , đang định hỏi thì Phó Thi Phàm bỗng chen : “Ba đang chú Đông Thành ?”
Phó Tranh xoa đầu con gái: “Trẻ con đừng lo chuyện lớn.”
“Con còn bé nữa!” Phó Thi Phàm bĩu môi.
Bị cô bé chen ngang, câu chuyện cũng kết thúc tại đó.
Buổi chiều, Phó Tranh và Ôn Lương dẫn Phó Thi Phàm về nhà tổ.
Theo lệ thường, cả nhà sẽ ăn bữa cơm tất niên ở nhà tổ.
Phó Thi Phàm lâu gặp Phó Duệ, hai đứa nhỏ gặp ríu rít chơi với .
Phó Tranh và Ôn Lương thì trò chuyện với bà cụ, chú thím trong nhà.
Phó Hành còn nhỏ quá nên mang đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-762-don-nam-moi.html.]
Nói đến đây, thím Hai thở dài.
Bà , ruột của Phó Hành là Tạ Mộc.
Bà vốn thích cô bé Tạ Mộc, so với cô con dâu là Tạ Mẫn thì càng ưng ý hơn.
mà, Tạ Mộc xem trọng con trai bà.
Từ đầu đến giờ mới đến thăm Phó Hành một , bà mời ăn cũng từ chối.
Phó Sinh thì vội, còn thím Hai định nhờ mai mối cho .
Mâm cơm tất niên bày đầy ắp, món sườn xào chua ngọt và cá chiên mà Phó Thi Phàm thích nhất.
Cả nhà ăn trò chuyện, ti vi mặt đang phát chương trình Gala Tết.
Cô bé mấy hứng thú với chuyện lớn, chăm chú xem ti vi: “Thím ơi, tiểu phẩm chẳng buồn chút nào.”
“Ừ, cũng đúng.”
“Sao đột nhiên gói bánh hết luôn ?”
“Ăn cá nào.” Ôn Lương gắp phần thịt cá lọc xương đặt đĩa mặt bé.
Đang ăn, Phó Thi Phàm bỗng nghĩ điều gì: “Thím ơi, đón giao thừa ở Kim Đỉnh ! Nghe đếm ngược!”
“Con ai ?”
“Bạn con đó! Bạn hôm qua chơi ở đó, trang trí siêu , trần trung tâm thương mại nhiều bóng bay lắm, đến đúng giờ là bóng rơi xuống như mưa luôn!”
Ôn Lương ngập ngừng, nhỏ giọng : “ tối nay ở nhà tổ với cụ nội mà.”
“Chơi xong về cũng mà! Ngày mai làm, mai về thăm cụ nội cũng mà?” Cô bé chớp đôi mắt to long lanh, Ôn Lương đầy mong đợi.
Ôn Lương suy nghĩ : “Vậy con với ba con .”
Nói cô ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt của Phó Tranh.
“Các đang rì rầm cái gì đó?” hỏi.
Ôn Lương hiệu cho cô bé.
Phó Thi Phàm hì hì: “Ba ơi, con đón giao thừa ở Kim Đỉnh.”
Phó Tranh: “…”
Cuối cùng, sự nài nỉ của cô bé, Phó Tranh cũng đồng ý.
Trung tâm thương mại náo nhiệt tiếng , chen chúc đông đúc.
Phó Thi Phàm một tay kéo ba, một tay kéo thím, chạy khắp nơi trong dòng .
Lúc đếm ngược bắt đầu, họ giữa đại sảnh trung tâm thương mại, xung quanh là tiếng hò reo ngớt.
Ngay cả Ôn Lương cũng kìm khí sôi động lây nhiễm.
Phó Tranh một tay bế con gái, tay nắm tay Ôn Lương.
“... Năm, bốn, ba, hai, một! Chúc mừng năm mới!”
Dây kim tuyến và bóng bay rơi xuống như mưa, Phó Thi Phàm giơ tay bắt, nhưng bóng quá trơn, bàn tay bé nhỏ của cô bé vẫn kịp chạm tới thì chúng trôi mất, chỉ bắt một ít dây kim tuyến.
Phó Tranh đưa tay , bắt lấy một quả bóng đưa cho cô bé.
Đám đông dần tản .
Phó Tranh cũng đặt con gái xuống.
Truyện nhà Xua Xim
Trên sàn còn vài quả bóng ai nhặt, cô bé nhịn lượm.
Ôn Lương đang định theo thì bất ngờ một cánh tay vòng qua eo cô.
“Chúc mừng năm mới, A Lương.”
Giọng của Phó Tranh vang lên bên tai, thở ấm áp phả vành tai cô.
Ôn Lương đầu , đối diện với ánh mắt sâu thẳm của .